Cuộc sống của em dạo mỳ thế nào rồi năm 2024

Mình đã nghĩ rằng: Lớn rồi, ai còn khóc nhè. Phải mạnh mẽ lên! Cuộc sống này đúng là khó khăn, ai cũng có những vấn đề riêng nên hãy tự mình giải quyết vấn đề của mình. Ai cũng đang khoác lên gương mặt một chiếc mặt nạ che giấu cảm xúc. Vì xã hội này không cho phép chúng ta sống đúng với cảm xúc của mình. Cảm xúc là điểm yếu, và nếu để lộ điểm yếu này ra, chúng ta sẽ không còn là kẻ mạnh nữa.

Thoắt cái đã bước qua tháng thứ 10 trong năm, những trải nghiệm mới lại khiến em phát hiện thêm nhiều điều ở bản thân mình mà em chưa từng nhận ra hoặc đã từng chối bỏ để thừa nhận nó.

Em đã từng sợ rất nhiều thứ, sợ mất mát, sợ bị bỏ rơi, sợ thất bại, sợ mọi người khinh thường…và điều đó kéo theo một chuỗi những ngày em sống không biết bản thân mình là ai, như thế nào, mong muốn điều gì.

Có khoảng thời gian em rất sợ phải thức dậy sau mỗi ngày mới đến, em luôn cảm thấy trống rỗng và mệt mỏi. Tại sao những chuyện tồi tệ ấy lại xảy đến với em? Em luôn tự hỏi như vậy. Một phần trong em muốn đổ gục để khóc lóc, than thở, dựa dẫm ai đó. Phần còn lại trong em buộc em phải đứng vững để tồn tại và tiến lên. Em không thể khóc được, cảm giác trong mình có một trái bóng tròn chứa những điều ấy, mỗi ngày một dồn thêm, chực chờ ai đó chạm đến…và nổ tung. Em bị mắc kẹt giữa điều đó. Em vẫn hoàn thành những trách nhiệm mà em gánh vác. Làm tốt hơn nữa là đằng khác. Em được công nhận trong công việc như một nhân tố tiềm ẩn. Em đứng ra tự lập về tài chính lẫn tinh thần. Em vẫn vui tươi và thu hút người khác. Nhưng tại sao, em vẫn không cảm thấy hạnh phúc?

Em bắt đầu tự hỏi bản thân điều này khoảng một năm về trước. Em có hạnh phúc không? Làm thế nào để hạnh phúc?

Em bắt đầu đọc những bài viết về tâm lý, phân tích hành vi, trạng thái và liệu pháp để cải thiện. Em đọc chiêm tinh, vật lý… rồi em tìm đến những bài học tâm lý, tôn giáo, vũ trụ…

Rồi em bắt đầu thử thay đổi cuộc sống của mình từng chút một.

Em nói cho người em yêu những gì em giấu, những nỗi sợ của em, tình cảm của em, em bỏ hết lòng tự trọng, cái tôi của mình, không màng kết cục. Lạ lùng thay, khi em cởi bỏ tấm khiên chắn đó, em hiểu thêm được những gì mà người đàn ông đó phải chịu đựng. Anh cũng như em, cũng loay hoay với cuộc đời mình, không ngừng chiến đấu với bên ngoài và nội tâm của mình.

Em tập thôi đánh giá người khác bởi cái tôi của mình. Em bắt đầu thấy việc dùng những trải nghiệm hạn hẹp của mình để nhìn nhận phản ứng rồi đánh giá cho toàn bộ sự việc là điều không nên làm.

Em tập quan sát nhìn nhận những cảm xúc xảy ra trong em. Chấp nhận và không cố để chối bỏ nó.

Dần dần, những lần em cảm thấy trống rỗng đã ít dần đi và em cảm nhận được mình đã yêu bản thân nhiều hơn qua việc ít bị tổn thương từ những điều bên ngoài.

Em luôn cảm thấy biết ơn khoảng thời gian này, nó đã khiến em học được một trong số những bài học lớn trong đời.

Hạnh phúc là được sống như chính ta vốn là.

Yêu thương là để người mình yêu tự do được sống như chính họ vốn là.

Việc của em là cứ yêu thương những gì em đang có, tận tâm trong tất cả những gì mà em làm, những mối quan hệ xung quanh em , thành thật với cảm xúc của em và với người khác. Và sau cùng, luôn giữ mình ở tâm thế mong muốn học hỏi và tiến về phía trước.