Tác giả của bài xuân sơn hận là ai

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

:> Đây là một trong bốn phiên ngoại còn lại của Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện có vẻ như chưa được dịch :> Hôm trước ngộ đã dịch hai phiên ngoại Mộng trầm ký và Hoàn đồng ký rồi, giờ là phiên ngoại ngay sau Hoàn đồng ký, sau khi Băng muội trở lại hình dạng người lớn, nếu ai chưa đọc hai phiên ngoại trước thì mời đọc lại để hiểu liền mạch nhé, nó được đăng ngay phía trước bài này. :>

Vẫn câu nói cũ: Khả năng là dịch không được mượt như các đại thần hay dịch, nhưng cũng coi như có cố gắng đi ha. Ngộ dịch cũng tương đối không đến nỗi quá dở ha. Cầu khen ngợi (๑•́ ₃•̀๑)

:> Bản dịch này :> khỏi nói đi, chưa được sự đồng ý của má Mặc hay bên có bản quyền là Tấn Giang. :> Nên là hi vọng đừng bị ai report hay sờ gáy :> Chẳng may một ngày tự dưng bị sờ gáy, nick Ngộ bay, vậy thì :> ờ hớ lắm ... Ngộ dịch vì yêu thích thôi, cầu trời đừng để bị ai nhòm tóc sau cổ Ngộ đó. Và cũng đừng ai đưa đi đâu. 

~~~ Start reading ~~~

Phiên ngoại: Xuân Sơn Hận, Băng Thu ngâm

"Chờ chút, trước tiên ngươi yên tĩnh chút đã."

Thân thể Lạc Băng Hà kẹp giữa hai chân Thẩm Thanh Thu lại dời một đoạn đi, nói: "Nhưng mà, hôm nay đệ tử thấy được một thứ vô cùng thú vị, sợ rằng trong vòng mấy ngày tới cũng không thể tỉnh táo được. Phải làm gì đây sư tôn?"

Tu dưỡng hơn tháng ở Thương Khung Sơn, rốt cuộc mới từ từ trở về nguyên bản, trong lòng Thẩm Thanh Thu biết hôm nay nhất định không thể chết yên lành, nhưng vẫn trấn định nói: "Chuyện này có gì khó. Là thứ gì, ngươi mau cầm lại đây vi sư nhìn một cái, chúng ta có thể bàn luận một phen. Trước đó, ngươi đổi lại thành một tư thế bình thường, nói chuyện cho tốt."

Lạc Băng Hà gật đầu, trực tiếp ngó lơ câu nói sau cùng, nói; "Được, vậy để cho sư tôn ngó một chút đó."

Hắn không nhanh không chậm lấy từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ thật mỏng.

Sách nhỏ kia vẽ xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua hết sức diễm tục, hơn nữa lại rất quen mắt.

Thẩm Thanh Thu đang hoài nghi, Lạc Băng Hà đã mở ra, thẳng thắn nghiêm túc, đọc lại.

【......

"... Đêm xuống, Lạc Băng Hà nằm trên giường, trằn trọc trở mình. Đã quen ngủ trong phòng chứa củi, bỗng nhiên được nằm giường, ngược lại, khó mà ngủ được. Nhất là sư tôn luôn tâm tâm niệm niệm trong suy nghĩ lại đang nằm cách đó không xa, chỉ cách có một tấm bình phong, một tầng trướng mỏng. Ban ngày ân cần hỏi han, ân cần ân cần như ở ngay trước mắt, lại phảng phất có một khối lửa tà đè trong bụng, càng đốt càng mạnh, càng vọt càng cao..."

Thẩm Thanh Thu: "..."

Lạc Băng Hà mặt không đổi sắc tiếp tục thì thầm: "...Lạc Băng Hà sờ mò lên giường, cởi vạt áo Thẩm Thanh Thu ra, thăm dò bên trong lớp vải vóc, chỉ cảm thấy bóng loáng nhẵn nhụi, xương cốt mềm dẻo. Trong lúc ý loạn tình mê, đem đai lưng cũng toạc thành hai mảnh..."

Thẩm Thanh Thu nhìn cái đai lưng vừa bị Lạc Băng Hà hung hăng kéo đứt làm đôi, da gà nổi đầy người, không lời chống đỡ!

Lạc Băng Hà vừa thu lại sách, giương mắt nghiêm túc nói: "Trên này có nói, đệ tử 'phá xử' chính là vào đêm dọn ra khỏi phòng chứa củi kia. Lửa tình dâng cao, lòng dâm nổi lên, đêm hôm khuya khoắt mò vào trong trúc xá, bị ác mộng chế trụ, đối với sư tôn không thể động đậy mà thế này thế kia, thế lọ thế chai, ân ái lưu luyến thẳng đến trời sáng."

... 】

(phá xử = lần đầu mất zin nhá)

......

Cái quỷ gì thế!!!

Nhớ không lầm thì khi đó Lạc Băng Hà mới mười lăm tuổi mà!

Táng tận thiên lương! ( = Mất hết nhân tính!)

Lạc Băng Hà vừa lật sách vừa nói: "'Lạc Băng Hà' trong sách này, nếu so với đệ tử thì lớn gan hơn, dám làm hành động như thế, tâm tư đối với sư tôn, ngược lại cũng giống tám chín phần mười."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi nếu thật sự 'dám làm thế', vi sư thật sự khó mà giữ được mạng nhỏ của ngươi ngay tại trận."

Lạc Băng Hà cúi người, hôn tai trái y, hơi nóng dây dưa, lằng nhằng, làm nũng nói: "Sư tôn, không phải người nói muốn cùng nhau bàn luận sao? Tốt xấu gì cũng chỉ nhìn nhiều một chút thôi mà."

Không dám nhìn, sợ chói mù mắt chó làm từ hợp kim ti tan rồi thì không có chỗ thay!

Lạc Băng Hà cười hì hì nói: "Không muốn nhìn? Vậy đệ tử đọc cho người nghe."

Hắn trầm bổng nói: "【...Kể từ sau đêm sư tôn thất thân với 'Lạc Băng Hà', đem đệ tử không vâng lời này hung hăng trách phạt một phen, có ý muốn đuổi hắn khỏi Thương Khung Sơn, nhưng cuối cùng không đành lòng hạ thủ, chỉ đối xử lãnh đạm đi, thẳng đến Tiên Minh đại hội, phát sinh dị biến, thầy trò chia lìa, trăn trở mấy bận, sau khi gặp lại nhau 'Thẩm Thanh Thu' rốt cuộc bị 'Lạc Băng Hà' bắt gặp được. ... 】 Tới rồi sư tôn người xem, đoạn thủy lao Huyễn Hoa Cung này, viết thật là xuất sắc."

Thẩm Thanh Thu không lay chuyển được hắn, lại quả thực có chút tò mò, nhất thời không kìm nén được, khóe mắt liếc một cái.

Liếc một cái, lửa bên trong vẫn còn nhợt liền bị sét đánh bên ngoài làm cho hừng hực.

<Xuân Sơn Hận> kiếp thứ ba mươi bảy: Tình thiêu thủy lao.

【......

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, miệng nói không rõ thành lời: "Lạc... Băng Hà, ngươi... bỏ qua cho ta..."

Lạc Băng Hà cầm hai cánh tay y, nắn bóp mấy cái, kéo ra hai bên, cưỡng ép hậu huyệt bị dày xéo vô số lần kia lộ ra, cười gằn nói: "Sư tôn, giờ người khóc lóc kêu ta bỏ qua cho ngươi, ban đầu có khi nào nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"

Thẩm Thanh Thu khóc sụt sùi không dứt: "Đã sưng... chen không lọt nữa..."

Quả nhiên sưng lợi hại, gần như không thể nhìn được nữa rồi. Một vòng thịt đỏ bóng loáng bị sưng phồng lên, chặt chẽ khép lại, nhìn qua thật là khó mà xông lên được.

Lòng Lạc Băng Hà sinh mấy phần thương tiếc, nhưng lại nhanh chóng nhớ tới bộ dạng năm đó Thẩm Thanh Thu vứt bỏ mình, hận ý kích động, lãnh khốc vô tình mà động thân tiến vào, chỉ cắm gần nửa, cảm thấy khó khăn dị thường. Bởi vì sưng đỏ, huyệt thịt so với lúc bình thường lại càng nóng như lửa hơn, nhưng cũng lại càng hẹp chặt hơn.

Thẩm Thanh Thu khóc lóc hoa lê đoái vũ, khàn khàn hít hơi, bị cưỡng ép nhồi vào một cây dương cụ, bị thọt đau đến không muốn sống. Khó nỗi hai tay bị trói, phí công giãy giụa động đậy nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thoát ra được.

... 】

Thẩm Thanh Thu: "..." Đù má, cái cmn đồ chơi gì đây!!!

Cái mặt hàng hoa lê đoái vũ này là chỉ ai! Cái mặt hàng tà mị cuồng mỹ này là ai!

Rõ ràng, mỗi lần lên giường, người khóc lợi hại nhất là Lạc Băng Hà đó, ồ kế!

Nhìn tên tác giả: Liễu Túc Miên Hoa. Vừa nghe đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì, nhất định là cùng một mặt hàng với Đâm Máy Bay Lên Giời.

Lạc Băng Hà đọc xong, bình luận: "Nếu đổi thành đệ tử, quả thật là không làm ra được chuyện cưỡng ép bực này đâu. Sư tôn chỉ cần chau mày một cái, đệ tử liền xuống tay không được rồi, sao có thể làm đến mức khóc lóc thế này rồi mà không bỏ qua chứ? Soạn thảo chỗ này có chút không thật."

Đâu chỉ là không thật... đây là OOC. Hoàn toàn OOC. OOC đến ranh giới cmnr!

Xuân Sơn Hận cái quỷ gì! Căn bản chính là một bản đồng nhân 'lôi văn' RPS đánh OOC đến chân trời tiểu hoàng văn rồi! Chẳng trách ngày trước thường được nghe các cô em nói là: 'Lôi văn' rất dễ dàng trở thành 'hồng văn'!

(RPS: Real Person Slash: tiểu thuyết đam mỹ nói về người thật)
( :> hiểu đơn giản thì là mấy đồng nhân mà viết về các cặp idol hoặc ship người thật, ghép cặp lại với nhau ấy)

Không đúng, trọng điểm không phải là cái này... Thẩm Thanh Thu nguyền rủa người viết cái quyển sách H này, cái khúc H này, cả đời không cứng lên được! Cẩu độc thân! Đáng để cả đời bị phế, phế đến chết cũng không cưới được vợ!

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn cớ gì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng thế? Tình tiết phía sau còn trẩm bổng, phập phồng hơn cơ, làm người ta phải vỗ tay kêu tuyệt. Tuy nói trong năm năm kia, ta tôn kính thân thể sư tôn như thánh, trước giờ cũng không dám làm gì khinh nhờn cả, nhưng sách nhỏ lưu hành trên đường phố, những tình tiết hiếu kỳ này, nhìn một chút cười một cái, cũng đâu sao đâu."

Thẩm Thanh Thu nhìn tựa đề một cái:
<Xuân Sơn Hận> kiếp thứ bốn mươi chín: Năm năm đợi chờ vô ích.

Trứng vỡ đầy đất!
Đợt mợ, đản đản của bố!

Không phải đâu, không phải đâu, không phải đâu! Cái tựa đề này!

Cửa thế giới mới cũng không có buông thả thế đâu! Khẩu vị không nặng đến thế chứ?!

Thực tế chứng minh, Thẩm Thanh Thu đã đánh giá thấp điểm dừng của tác giả <Xuân Sơn Hận> rồi.

【......

Ánh nến lập lòe, Thẩm Thanh Thu mặc dù vô tri vô gác, nhưng mày đen môi đỏ, cả người dính một tầng xuân sắc, Lạc Băng Hà đem đôi tay nhũn mềm của y để lên cổ xong, mới đi hôn, nhìn giống như Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, chủ động ôm cổ Lạc Băng Hà hôn lại. Rèm buông, không gió mà động, bên trong liều chết triền miên, quần áo ngổn ngang vứt trên đất. Bên trong sa trướng đong đưa truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp không ngừng của Lạc Băng Hà.

...

Thẩm Thanh Thu gần như không còn sinh khí nằm trên người Lạc Băng Hà, bị hai cánh tay kiên cố của hắn ôm vào trong ngực. Hai đầu nhũ hai bên đều bị mút đến sưng đỏ, giống như hai quả trái cây nho nhỏ. Trên mông đều là vết bầm tím hình bàn tay. Thịt huyệt bên dưới người nhũn mềm ngậm lấy nửa cây dương căn cứng rắn, ướt dầm dề.

... ...】

Thẩm Thanh Thu muốn òa khóc.

Thế này mà cũng xuống tay được sao!!!

Khiêu chiến tam quan, khiêu chiến cực hạn đạo đức!!!

Nghe nói sinh tử văn trên Lục Đinh Đinh rất được ông trời phù hộ coi giữ nghiêm ngặt, Xuân Sơn Hận ngàn vạn lần không nên, ngàn vạn lần không nên có tình tiết sinh tử, cảm tạ cảm tạ tạ tạ!!!

(P/S cho mấy bồ: Lục Đinh Đinh là cách gọi hoa mỹ hơn tí, hài hòa hơn tí của trang văn học Tấn Giang :> tại Tấn Giang pinyin gọi tắt ra là JJ :> nghe dễ liên tưởng quá trời, nên chuyển lái sang gọi là Đinh Đinh, xong trang web đó lại là màu xanh nữa, nên là gọi thành Lục Đinh Đinh luôn :v)

Lướt nhanh qua mấy tờ, ngay sau đó lại có một đòn thiên lôi giáng xuống.

Xuân Sơn Hận kiếp thứ năm mươi lăm: Máu Thiên ma tà ác

【......

Ngực hai người chặt chẽ dính nhau, Lạc Băng Hà cảm giác người trong ngực da thịt nhẵn nhụi non mềm, ngâm trong suối lại càng trơn bóng ướt át.

Hắn không nói lời nào ôm Thẩm Thanh Thu, cúi đầu hôn thật sâu, khi thì cắn hai cánh môi, nhẹ nhàng kéo, khi thì đưa đầu lưỡi vào thăm dò, dây dưa tàn phá trong miệng y.

Thẩm Thanh Thu tuy không tình nguyện, nhưng không thể làm gì được máu Thiên ma đang tác quái trong người, cả người vô lực, thêm vào đó lại bị hôn không thở nổi, ngực phập phồng không theo qui luật nào, đầu nhũ cọ sát liên hồi trên bờ ngực thịt của Lạc Băng Hà, dần dần đứng thẳng lên. Bất tri bất giác bị đẩy hai chân ra, Lạc Băng Hà chợt vọt vào.

Mặc dù hai người đã điên đảo trời đất một trận cả ngày trời, Thẩm Thanh Thu đã sớm có thể thích ứng với cự vật của Lạc Băng Hà, nhưng đột nhiên xông vào, vẫn là hết sức khó chịu. Nhất là trong nháy mắt côn thịt kia thọt mở đường ruột, nước suối ấm áp cũng nhân cơ hội đó tràn vào, miệng huyệt bên dưới uống không ít nước, hai chân treo ở trên eo ếch của Lạc Băng Hà đồng thời kẹp chặt, đường ruột cũng theo đó run rẩy không ngừng. Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy cái lỗ kia lại kẹp chặt lại mút chặt, vô cùng sảng khoái, dùng lực mạnh mẽ bóp mông thịt của Thẩm Thanh Thu, để cho y càng nới lỏng ra hơn, để hắn điều chỉnh tư thế.

Dẫu sao thì cũng đã chịu đựng nhiều ngày, đã bị làm quen nhiều ngày, chỉ chốc lát sau, Thẩm Thanh Thu đã trở lại bình thường, rưng rưng trách mắng: "...Cút!"

Lạc Băng Hà cười nói: "Sư tôn ngoài miệng thì mắng như vậy nhưng thân thẻ lại có nghe sai sử đâu."

Thẩm Thanh Thu cắn răng không cam lòng nói: "... Nếu không phải ngươi đút máu độc kia cho ta... ta sao lại có thể bị bạch nhãn lang ngươi làm nhục như thế này..."

Dưới sự thao túng của máu Thiên ma, y chỉ có thể ngoan ngoãn đem hai chân mở ra càng rộng hơn, buông lỏng hậu huyệt, thuận lợi cho Lạc Băng Hà chơi đùa. Huyệt thịt mềm mại quyến rũ ngậm lấy Lạc Băng Hà, tỉ mỉ mút lấy

Thẩm Thanh Thu càng thở dốc càng loạn, khóc không ra nước mắt, bị đâm hung ác, liền mím chặt môi, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ. Lạc Băng Hà một tay kéo mông y, giữ bộ vị ngang hông của hai người chặt chẽ khảm nạm vào nhau, một tay vỗ vào cái mông trắng tròn trịa như tuyết của Thẩm Thanh Thu một cái không nặng không nhẹ, vỗ khiến cho Thẩm Thanh Thu xấu hổ vạn phần.

Sau một lần này, nghỉ ngơi không được bao lâu, Lạc Băng Hà ôm y ra khỏi nước. Rời khỏi nước, không khí lạnh, tay chân Thẩm Thanh Thu và cả hậu huyệt đều co rụt lại. Lạc Băng Hà đem y trần truồng đặt ngang như hiến tế trên một tảng đá xanh lớn bên suối nước nóng. Nguyên một ngày, màn trời chiếu đất quấn dính lấy nhau. Đá xanh lạnh như băng, Thẩm Thanh Thu vừa nằm lên đó liền giãy giụa một trận. Da y trắng nõn, mới vừa trải qua một trận tình kịch liệt, bị nước suối nóng bốc hơi lên, quanh thân hiện lên màu hồng diễm lệ, trong đôi mắt đen như điểm những vì sao thủy quang rạo rực tan rã, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, mất hết ý chí, quay đầu lại, không chịu nhìn thẳng nghịch đồ Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà kẹp giữa hai chân y, đem bắp chân trắng tinh kia đặt lên đầu vai, dương căn phập một cái cắm vào thật nhanh, lại không nhanh không chậm rút ra. Bên trong đều bị căng ra đến cực hạn, bị trụ người hung hăng lao qua. Nếp nhăn thịt ở cửa động cũng bị căng lên đỏ nhẵn bóng loáng.

Thẩm Thanh Thu: "..."

Mê J cường J bức J, thủ đoạn bịp bợp đầy rẫy, tác giả chơi thật là vui vẻ ha...

Lạc Băng Hà nói: "Thật ra thì ta chưa từng nghĩ, máu Thiên ma còn có thể làm ra cái công dụng này đấy."

Thẩm Thanh Thu im lặng không nói. Gặp qua điểm cuối của nguyên tác <Cuồng ngạo tiên ma đồ>, y không phải chưa từng nghĩ tới. Chỉ là y không ngờ tới rằng có một ngày lại có thể thấy cái công dụng đó viết trên người mình.

Thẩm Thanh Thu nói: "... kiến thức rộng."

Lạc Băng Hà gật đầu: "Kiến thức rộng."

Hắn lại nói: "Đã vậy, đệ tử cũng không thể để kiến thức này sinh ra vô ích thế chứ?"

Thẩm Thanh Thu cảnh cáo nói: "Lạc Băng Hà, vi sư dù đáp ứng cho phép ngươi... nhưng cũng không đáp ứng ngươi chơi những trò bịp bợm này."

Lạc Băng Hà ngớ ra, nói: "Ò, đệ tử biết."

Mặt hắn có chút đưa đám, nhưng cũng không cưỡng cầu, lần này, ngược lại là Thẩm Thanh Thu không được tự nhiên.

Lạc Băng Hà cho tới giờ ở phương diện này luôn không có yêu cầu gì với y, bởi vì sống ủy mị, luôn là dè dặt, thậm chí có chút nhìn sắc mặt y mà sống. Thật vất vả nhìn tài liệu giảng dạy xong có chút tự tin, muốn cùng y thử một lần, lại bị y hắn cho một bát nước lạnh...

Thẩm Thanh Thu ngồi thẳng khó yên, một lúc lâu, rốt cuộc cầm quạt lên, che mặt, dè dặt nói: "Ngươi muốn làm thế nào?"

Lạc Băng Hà nghe vậy, bừng bừng sức sống, như hoa bừng nở khi xuân ấm áp về. Thẩm Thanh Thu thấy vậy cũng âm thầm cao hứng một chút, trong đầu nghĩ thôi thì đánh cược cái mặt già này mà theo hắn chơi một lần, dù sao làm cũng đã làm rồi, cầm lên <Xuân Sơn Hận> vội vàng lướt, cũng không thấy cái tư thế nào không quá khoa học hoặc là cái kiểu chơi quái gị nào, thoáng yên tâm. Ai ngờ, xoay người liền thấy Lạc Băng Hà nghiêm túc cầm một quyển sách dày, vẻ mặt tươi cười nói: "Sư tôn, người cầm quyển đó làm gì?"

Thẩm Thanh Thu không nói, nhìn trang bìa quyển sách trong tay Lạc Băng Hà, chính là <Băng Thu ngâm>, nhân tài mới nổi trong song kiệt bị nghiêm trị được vinh hạnh sóng vai cùng <Xuân Sơn Hận>. Tác giả: Tam Thánh Mẫu.

Lạc Băng Hà nói: "Quyển này dạy nhiều hơn cũng kỹ lưỡng hơn, thao tác cụ thể chỉ tận tay phải làm thế nào, rất sảng khoái. Cái bình này của đệ tử chính là theo phương pháp nó dạy mà chế thành đó, hôm nay sẽ nhìn thử xem liệu có hiệu quả đúng như trong sách này nói hay không."

Ta thấy là điểm dừng càng thấp hơn rồi!

Bất kể là như thế nào, Thẩm Thanh Thu biết, bầu rượu này, khẳng định là không dùng để uống.

Đợi đã, đồ dùng biểu diễn cũng đã sớm chuẩn bị xong, vậy cái bộ dạng đáng thương vừa rồi, lại là giả vờ để lừa y à?

Lạc Băng Hà hăng hái đè lên Thẩm Thanh Thu, nâng cánh tay y lên thật cao, tạo thành tư thế eo cong lõm xuống, cong thành một đường mềm mại, đưa lưng về phía hắn.

Đây là Thẩm Thanh Thu đáp ứng điều kiện theo yêu cầu của hắn. Nếu như hắn nhất định phải chơi theo như trong sách này, vậy thì phải làm từ phía sau, nếu không cái mặt già mà mỏng này của Thẩm Thanh Thu thật sự không có địa phương để đặt. Lạc Băng Hà tuy vẫn luôn có chấp niệm 'chính diện thượng sư tôn', nhưng thứ nhất, hắn nóng lòng muốn đem kiến thức mới học được này đem thực hành vào thực tế, thứ hai, sách nhỏ có nói bên dưới cơ thể nếu làm từ sau lưng sẽ dễ dàng đạt được khoái cảm hơn, nên hắn cũng hân hoan làm theo.

Hắn cầm bình rượu ngon hiếm có làm ra được kia ra, đem cái miệng nhỏ dài của bình nhắm ngay vào điểm hồng đóng chặt phía sau của Thẩm Thanh Thu, chậm rãi nhét vào.

Miệng bình trước nhỏ sau to, đi vào dễ dàng, càng đi vào trong, hậu huyệt đem nó ngậm lấy càng chặt. Rượu lạnh như băng ồ ồ rưới vào lối đi bên trong, đường ruột bị đả kích, co rút kịch liệt, Thẩm Thanh Thu nắm chặt chăn nệm dưới người, lông mày sít lại.

Lỗ tai có thể nghe được thanh âm 'ùng ục ùng ục' của rượu rót vào trong bụng. Bụng căng phồng cùng cảm giác quặn đau càng ngày càng rõ ràng. Thẩm Thanh Thu không nhịn được nói: "Đủ rồi..."

Lạc Băng Hà nghe lời, bất động, nhưng miệng bình rượu dài kia vẫn cắm ở trong hậu huyệt y.

Rượu này so với bình thường thì nhẹ hơn, tác dụng chậm nhưng mạnh hơn. Chỉ chốc lát sau, đường ruột Thẩm Thanh Thu liền bị đốt đau rát. Bất luận thế nào, y cũng không thể lí giải được cái cảm giác đau lại ngứa này, nên di chuyển cánh tay, bò về phía trước một đoạn ngắn.

Lần này, Lạc Băng Hà lại không ngăn y, miệng bình thoát ra khỏi hậu huyệt, "bộp" một tiếng. Y lập tức vặn chặt miệng huyệt nơi rượu bắt đầu chảy ra, tiếp theo, cũng không biết nên làm gì nữa.

Nếu là ngay trước mặt Lạc Băng Hà, mặc cho rượu chảy ra từ phía sau, thì quả thực quá mức xấu hổ, nhưng vừa rồi y mới chỉ bò được một đoạn thì đã không chịu nổi rồi, động tác hơi nhẹ thôi đều sợ kẹp giữ không nổi hậu huyệt.

Lạc Băng Hà đè lên thân thể y, một tay đùa bỡn đầu nhũ đỏ nhạt, gặm cắn bờ vai bóng loáng, một tay cầm cánh tay mềm nhũn vô lực của y đỡ lấy dương căn, chóp đỉnh cứng rắn nóng rực giống như uy hiếp mà chỉa vào sau lưng y, nhắm ngay lỗ nhỏ kia cọ sát hai cái.

Xem ra, hắn thật sự học được từ quyển sách quỷ kia không ít... Thẩm Thanh Thu bị hắn chơi đùa khổ sở, hai tay xoắn vặn ga trải giường bên dưới, nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.

Mới vừa phân tâm một chút, vừa không chú ý, miệng huyệt đã bị phá ra, tiến quân thần tốc húc thẳng vào.

Trong phút chốc, từ hông đến chân Thẩm Thanh Thu đều mềm nhũn hoàn toàn. Hai tay miễn cưỡng chống nửa người trên cũng không chịu được, nằm xuống, may mắn duy nhất là kích cỡ của Lạc Băng Hà tương đối khả quan, lấp kín đường ruột, rượu vẫn bị ngăn giữ vững vàng trong bụng Thẩm Thanh Thu, không đến nỗi tiết ra ngoài.

Bị thứ đồ kia cắm một cái đến tận cùng, rốt cuộc vẫn là đau. Nhưng trong cái đau lần này, giống như có chút gì đó không giống.

Rượu trượt qua đường ruột khiến thịt bên trong nóng hừng hực lại căng phồng, vừa nóng lại ướt. Đến khi Lạc Băng Hà bắt đầu rút ra, chỗ giao hợp liền không cách nào khống chế được, theo bên rìa thịt non bị kéo ra, chảy ra rượu, chảy giàn giụa, trong lúc đó, tiếng nước chảy "tách tách" vang lên không ngừng, y xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai. Chỗ sâu trong bụng tê dại chua xót, khát vọng được cây dương căn kia đè ép húc thô lỗ, bị giã nện hung hăng để ngăn sự ngứa ngáy này lại, cái đầu nấm của thứ lo lớn kia không nặng không nhẹ đâm một cái vào miếng thịt mềm nào đó, làm Thẩm Thanh Thu giãy giụa eo, không nhịn được dùng tay đưa cả người lùi về sau.

Cử động yếu ớt này làm Lạc Băng Hà đang ra sức để ý, hắn ngừng lại một chút, thở ra một cái, vui vẻ: "Sư tôn? Thoải mái sao? Ta làm tốt không?"

Rút ra cắm lại thật nhanh, rượu ửng đỏ trong suốt từ chỗ giao hợp chảy ra, càng ngày càng nhiều. Giữa hai đùi trắng nõn của Thẩm Thanh Thu, nước bị văng tung tóe khắp chỗ. Rượu ngon cùng với cây dương căn của nghịch đồ dời sông lấp biển ở trong bụng, kích động không ngừng. Thẩm Thanh Thu bị bức đến mức khớp xương trắng bệch, gắt gao níu lấy chăn nệm, chật vật không chịu nổi nhắm chặt mắt.

Lạc Băng Hà không chịu buông ta, nói: "Thoải mái không? Thoải mái hay không?"

Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói gì đó, hắn không nghe rõ, cúi xuống lắng nghe, thuận tiện đem vật dưới người đưa vào càng sâu hơn.

Phía sau Thẩm Thanh Thu bị một trận căng đau, thở dài nói: "Mặt... mặt..."

Rượu mạnh mẽ đốt cho cả người Thẩm Thanh Thu toàn bộ đều hồng hồng, đồng thời cũng giống như bị rượu kia làm cho bốc hơi lên vậy, ngay cả khí tức cũng phát ra vị ngọt thanh. Lạc Băng Hà không nhịn được, nghiêng đầu hôn môi với y, đầu lưỡi ở trong miệng y vơ vét, chỉ cảm thấy nước miếng của y toàn bộ đều là mùi hương nguyên chất của rượu.

"Sư tôn." Hắn nói, "Người muốn nhìn mặt ta sao?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu một cái nhẹ không dễ nhìn thấy.

Lạc Băng Hà nói: "Nghĩ thật dễ. Từ phía sau tới vốn là sư tôn yêu cầu. Nếu là lại đổi thành chính diện... sợ là không dễ dàng lật trở lại như vậy nữa đâu."

Thanh âm xào xạc của hắn cứ luẩn quẩn bên tai Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu choáng váng chuyển người, mơ hồ vặn vặn phía sau.

Lạc Băng Hà chợt rút ra, đem y thô lỗ đặt nằm ngửa như thịt mặc người xử.

Gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Thu hiện lên màu hồng nhạt, mắt và chóp mũi là đỏ nhất, lông mi treo một ít nước mắt. Lạc Băng Hà hôn từng nơi một, một ngón tay thì yêu thương khẽ xoa nắn chậm rãi ở miệng huyệt mềm thịt của y, một tay kia thì nâng lưng y lên, đỡ y ngồi dậy. Hắn nhẹ nhàng: "Sư tôn, người nhìn."

Cằm Thẩm Thanh Thu bị hắn kéo, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bắp đùi trắng bóc của mình đang bừa bãi một mảng rượu cùng tinh dịch. Giữa hai gò thịt đầy đặn giống như một đóa hoa nở rộ, sưng mập một vòng, thịt bên trong bên ngoài đều đáng thương co quắp, ói ra chút bạch trọc.

"..." Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, theo bản năng giơ tay che mắt.

Lạc Băng Hà trấn an hôn gò má y mấy cái, rồi lại chọc vào lần nữa.

Thẩm Thanh Thu lại cảm nhận một trận cay đau. Lạc Băng Hà không còn dùng tay giữ y nữa, y ngã xuống giường, tóc đen tản ra trên gối đầu, mười ngón tay vô lực rơi vào bắp thịt căng lên ở phần lưng Lạc Băng Hà, ngước cổ lên.

Dốc sức ra vào một phen, rượu trong bụng Thẩm Thanh Thu đã chảy ra hết rồi. Bên trong bị rượu mạnh lượn quanh trong ngoài một vòng, lúc này chính là trạng thái đỉnh điểm tuyệt đẹp, nóng hồ hồ co dãn mười phần, nhạy cảm đa tình, muốn toàn lực chen chúc mút lấy ngoại vật xâm lấn, nhưng cũng sợ bị vật này làm trầy tường thành bên trong. Nước bên trong huyệt bị đâm chọc vào vang dội tí tách, hai chân Thẩm Thanh Thu quấn lấy hông Lạc Băng Hà, bắp đùi non trơn bóng nhè nhẹ vuốt ve da thịt hắn, ngón chân co rút, vẻ mặt say khướt.

Mùi rượu phiêu tán, đang trong say nồng. Thẩm Thanh Thu thật sự đúng là ... say.

Nhưng y chưa say đến bất tỉnh nhân sự, Lạc Băng Hà đã khiến cho y tỉnh.

Lạc Băng Hà nâng cánh tay y lên, từ trên giường đứng lên.

Thẩm Thanh Thu theo sức nặng của bản thân mà trượt xuống, cây dương vật kia lập tức đẩy tầng tầng thịt mềm ra, đâm vào sâu hơn chút nữa. Trái tim Thẩm Thanh Thu suýt nữa bị đâm vọt từ cổ họng ra ngoài, dường như, đâm xuyên y là một chuôi lợi kiếm, liều mạng giãy giụa. Nhưng cả người y bây giờ đang bị ôm treo lơ lửng giữa không trung, vặn vẹo càng mạnh, thì chỉ khiến cho hậu huyệt kia càng nuốt sâu cái thứ xâm nhập kia mạnh mẽ hơn thôi, để cho cái thứ đồ của nghiệt đồ này ở trong cơ thể y bừng bừng phồng lên mấy vòng nữa, chống đỡ muốn ói ra.

Đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, Lạc Băng Hà bắt đầu đi lại.

Tư thế này khiến cho Thẩm Thanh Thu ăn cây dương cụ của Lạc Băng Hà ăn cực sâu. Mỗi một bước đi, cây khí cụ kia từ đầu đến cuối đều không rút ra, khuấy động một cách vi diệu ở trong cơ thể y, biến đổi góc độ, nhưng luôn luôn được hưởng thụ khi thịt huyệt của Thẩm Thanh Thu bởi vì nơm nớp lo sợ mà co rút lại đấm bóp. Trừ bị cắm quá sâu đến muốn ói, y còn thật sự sợ bản thân sẽ ngã xuống.

Thẩm Thanh Thu thật sự không chịu nổi, đứt quãng nói: "Chờ, chờ chút... quá sâu... Băng... Băng Hà, để, để ta xuống..."

Lạc Băng Hà cắn tai y, nhẹ thở dốc nỉ non: "Sư tôn... chưa đủ sâu... còn chưa đủ..."

Bụng Thẩm Thanh Thu bị hắn nhét đầy trướng, khổ sở nói: "Ngươi còn muốn sâu hơn... ngươi còn muốn vào tới chỗ nào!"

Lạc Băng Hà ôm y, sung sướng cắm chọc, đem y ấn trên bàn. Người Thẩm Thanh Thu bị ép dính sát mặt bàn, hai tay bị kéo ngược ra sau lưng, hai chân mềm nhũn rơi xuống đất.

Cánh tay y buông dọc theo bàn, cửa vào chốn bồng lai mở toang, Lạc Băng Hà liên tục tấn công, dán chặt bên dưới, bàn bị lay động không ngừng nghỉ.

Mặt Thẩm Thanh Thu dán lên mặt bàn, cảm giác giữa hai đùi, một vật cứng cứ ra ra vào vào, đã rất miễn cưỡng, từ hai chân đến mông, run lẩy bẩy sắp đứng không vững. Nhưng hai tay kia của Lạc Băng Hà còn nắm hai bờ mông tuyết trắng, đè ép chen lấn vào giữa, hưởng thụ khoái cảm ngút trời do thịt ruột bên trong cùng thịt mông bên ngoài cùng đồng thời kẹp chặt.

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy giữa đùi bị dị vật trước giờ chưa từng thấy hành hạ người, mặc dù không đau, nhưng rất xấu hổ. Chỉ chốc lát sau, Lạc Băng Hà lại đổi một cách chơi khác. Mỗi lần chỉ nhẹ rút ra một chút xíu, rồi lại dùng sức mạnh hơn nhét trở vào, thịt mông đều bị hắn nắn vặn đến biến hình. Thẩm Thanh Thu gục xuống bàn, thịt ruột mềm mại bên trong bị công phu cày cối giã nước này mài cay xè, vừa đau vừa ngứa như muốn nổi điên, lại bị gắt gao kẹp tại chỗ, không thể động đậy, chịu đựng toàn bộ của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà không hổ là học bá, có tài liệu giảng dạy, dựa vào hình dáng vẽ như vậy mà có thể khiến cho người không chịu nổi như thế!

Y khóc không ra nước mắt, uể oải nghẹn ngào nói: "... Ngươi... ngươi đến tột cùng là còn xem những thứ gì nữa..."

===END===

Một ngày không xa hẹn ở hôm trước đã đến tương đối gần :v nhể
Thế này thì chỉ còn một phiên ngoại Thành thân ký nữa là xong hết 4 phiên ngoại của Nhân tra phản phái rồi :> Cơ mà hình như bên page Hệ thống đang dịch phiên ngoại Thành thân ký rồi :> nên ngộ vẫn băn khoăn có nên dịch tiếp nốt hay không :>