Không đợi anh ngoảnh lại review năm 2024

                                          

Nữ chính: Hứa Duy

Bật mí chút là lần đầu anh chị nếm trái cấm là khi anh mới hơn 17, chị 18 ( hơn anh 7 tháng)

45 chương chính văn, 31 chương ngoại truyện nói về thời trung học tán con nhà người ta của Chung thiếu gia.

Tình Sinh Ý Động(Tình Nồng Ý Đậm) (Tuỳ Hầu Châu): Hiện đại, gương vỡ lại lành, sư đồ luyến, luật sư, tố tụng. Nữ 9 là Luật sư, học trò của nam 9, xinh đẹp, kiêu căng. Nam 9 là Đại luật sư, thâm tình, nho nhã, chiều chuộng nữ 9. Nhẹ nhàng, hài hước, lãng mạn, sạch, sủng HE. Đánh giá: ⭐️⭐️⭐️⭐️

Trích: "Điểm nổi bật nhất của cô ấy chính là, rõ ràng trên người cô ấy toàn là khuyết điểm khó chấp nhận, song tôi vẫn cứ yêu cô ấy."

"Đời này anh sẽ mãi là luật sư bào chữa của em, luôn đứng về phía em, bảo vệ quyền lợi cho em."

  • Tần Hữu Sinh -

Review được đăng bởi wattpad: gemmie_gem94 Nguồn ảnh: Pinterest

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại (Lâm Địch Nhi):Hiện đại, gương vỡ KHÔNG lành(với nam phụ), tiên hôn hậu ái, bẻ cong thành thẳng(với nam 9). Nữ 9 là giảng viên ưu tú, xinh đẹp, đoan trang, si tình. Nam 9 là giáo sư, lúc trước là gay, nhưng vô cùng yêu thương và che chở nữ 9. Ngược luyến tàn tâm, HE hay SE tuỳ cảm nhận mỗi người. Đánh giá: ⭐️⭐️⭐️

Review của Gemmie: Diệp Tiểu Du yêu thầm Kỷ Dược Phi 12 năm nhưng anh không yêu cô mà yêu Viện Viện cô em gái thanh mai trúc mã của mình cũng là bạn thân của Diệp Tiểu Du.

Viện Viện lại có người yêu và nhanh chóng kết hôn khiến Kỷ Dược Phi đau khổ và rồi dần dần anh quyết định kết hôn với Diệp Tiểu Du vì có lẻ cô là người thích hợp nhất để lấy làm vợ.

Yêu thầm nhiều năm, khi kết hôn cô tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc dù biết trong tim anh không có cô, dù biết đó là hố sâu nhưng vẫn nhảy vào. Vậy nên, sau khi kết hôn năm tháng cô mang theo trái tim đầy thương tích của mình quyết tâm ra đi, dù cho anh có quyến luyến cầu xin, dù cho mình đã mang thai.

Thật may mắn khi trong khoảnh khắc đau khổ nhất, bối rối nhất của cuộc đời, cô gặp được Trọng Khải, được anh che chở, yêu thương, đưa đường dẫn lối để cô biết được ngọt ngào, có được hạnh phúc, biết yêu một lần nữa.

Trích: Năm tháng vô tình, rồi có một ngày, cô sẽ quên mình đã từng có một thời vì yêu mà không chùn bước suốt 12 năm trời, quên đi giọng nói và gương mặt của anh, quên đi ngày tháng họ từng sống bên nhau, không còn cảm giác gì với anh nữa, không còn yêu anh nữa. Tình yêu, suy cho cùng, cũng không thể thắng nổi năm tháng.

Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, mình có rất nhiều khả năng thiên phú được khai quật.

                              
Tôi cho rằng yêu một người chỉ cần hết lòng cố gắng, chân thành chờ đợi, rồi sẽ có ngày được báo đáp, nhưng… tiếc là không phải.

Tôi yêu anh thầm lặng mười hai năm, chưa từng dám thổ lộ, cũng không mong anh sẽ quay đầu lại nhìn tôi, tôi chỉ cần có thể được nhìn anh từ xa là đủ rồi. Ông trời xót thương tấm chân tình của tôi, cho anh được trông thấy tôi, cho tôi trở thành người vợ hợp pháp của anh, nhưng tôi chưa bao giờ có được anh trọn vẹn, trong lòng anh vẫn chỉ ôm ấp mãi mối tình đầu. Tất cả bỗng nhiên trở nên thật nực cười, tôi không định so sánh mình với bất kỳ một ai, cũng không cần một lý do nào hết, tôi sẽ không đợi anh quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi nói: Kỷ Dược Phi, ly hôn đi!

Kỷ Dược Phi:

Chờ đợi một người trưởng thành, sau khi lớn lên, liệu người đó có còn đúng như anh mong muốn hay không?

Tôi chưa từng nghĩ vợ mình sẽ là một ai khác, lúc Viện Viện vẫn còn là một cô bé, tôi đã cho rằng em sẽ là cô dâu của tôi. Tôi vẫn chờ, chờ em trưởng thành, chờ đến khi em trở thành cô dâu, nhưng chú rể lại không phải là tôi. Tôi phát hiện làm kẻ chung tình thật ngu xuẩn, giống như một thằng ngốc đứng tại chỗ xoay vòng tròn để người ta nhạo báng. Tôi không muốn lo lắng thiệt hơn vì ai nữa, cũng không muốn để ai bước vào tim mình nữa, phụ nữ trong cuộc đời giống như người qua đường, hợp rồi tan, không hợp thì chia tay. Nhưng lần này sau khi chia tay Diệp Tiểu Du, vì sao tôi cứ mãi thấp thỏm bận lòng?

KHÔNG ĐỢI ANH NGOẢNH LẠI Tác giả: Lâm Địch Nhi. Người dịch: Maroon và Vikini [chương 1 đến chương 21] Edit: Heo con [chương 22 về sau] Link đọc: Đây Người viết: MXĐ…

Không đợi anh ngoảnh lại review năm 2024

Comments

No comments yet! Add one to start the conversation.

Đối với một cô bé chưa hiểu chuyện đời như tôi, tình cảm là thứ gì thật mơ hồ, thật đáng mong đợi. Đã được ba năm rồi, từ những cuốn sách màu hồng ấy, tôi dần đọc sang những màu xám của câu chuyện. Nếu như “Bến xe” khiến tôi thấy được hiện thực tàn nhẫn và cho tôi cảm giác man mác buồn, thậm chí là đau lòng vô tận, “Không đợi anh ngoảnh lại” lại cho tôi những suy ngẫm.

Xuyên suốt những chương truyện, Lâm Địch Nhi đã nhắc lại khá nhiều lần cụm từ “mười hai năm”. Con người ta có được bao nhiêu năm sống trên đời? Quãng thời gian mười hai năm ấy, nghe qua thì thật đơn giản, mà lại có biết bao nỗi niềm trôi dạt theo tháng năm. Ai cũng mang trong mình một mối tình, ai cũng có quá khứ, nhưng hiện thực không cho phép họ sống mãi trong quá khứ. Viện Viện rồi cũng lấy chồng, Kỉ Dược Phi yêu Viện Viện nhưng không hề phản đối, Diệp Tiểu Du yêu Kỉ Dược Phi mười hai năm, trong lòng luôn mong muốn có được cái ngoảnh đầu quay lại của anh để nhìn thấy cô, nhưng rồi cũng chấp nhận cưới Kỉ Dược Phi dù biết hai người sẽ chẳng hề hạnh phúc.

Đối với tôi, Diệp Tiểu Du khá tài giỏi và độc lập. Tình yêu của Tiểu Du dành cho Kỉ Dược Phi không phải là câu nói “em yêu anh”, không phải là những lời nói ngọt ngào và nụ cười hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, mà chính là những hành động chăm sóc từng li từng tí cho anh. Tình cảm của cô rộng lớn như vậy, lại cũng nhỏ bé như vậy, tuy thật đau lòng nhưng tôi cảm thấy vô cùng đáng giá. Nào có mấy ai có thể có tình cảm yêu thương kéo dài suốt mười hai năm? Có một khoảng thời gian như vậy, tôi coi đó là món quà, là mảnh ghép đáng quý trong bức tranh cuộc đời Diệp Tiểu Du. Bước chân ra khỏi mảnh ghép ấy, Diệp Tiểu Du gặp được Trọng Khải. Mười hai năm yêu thầm Kỉ Dược Phi đổi lại năm năm sống bên Trọng Khải, được yêu thương, được dỗ dành, được có một cuộc sống gia đình thực sự hạnh phúc. Từng câu chữ của Lâm Địch Nhi khiến người ta phải suy ngẫm, cuộc sống hôn nhân thực sự là thế nào.

Không đợi anh ngoảnh lại

Vì nếu có thể ngoảnh lại, liệu anh có nhìn về em?

Không đợi anh ngoảnh lại,

Vì quả thật, em đã đợi anh lâu lắm rồi,

Trái tim dần cạn kiệt,

Tâm hồn dần khô úa,

Anh đã ngoảnh lại chưa?

Không đợi anh ngoảnh lại,

Vì thật sự, em đã đợi anh, đợi anh lâu lắm rồi…

Trong câu chuyện, nếu nhắc đến nhân vật tôi không ưa nhất, có lẽ là Kỉ Dược Phi. Lúc từng câu chữ trôi dạt trong đầu, tôi luôn có cảm giác thiên vị Trọng Khải hơn. Kỉ Dược Phi trong mắt tôi cho dù vẫn tưởng mình yêu Viện Viện, nhưng sự phản bội về thể xác mà Kỉ Dược Phi để cho Tiểu Du khiến tôi chẳng thế nào yên lòng. Kỉ Dược Phi không yêu Tiểu Du cũng được, quyết định yêu anh ta là của Tiểu Du. Nhưng trong cuộc sống hôn nhân, tôi vẫn tin rằng ít nhất Kỉ Dược Phi sẽ chung thủy với Tiểu Du. Lần không kiếm chế được mà để Tiểu Du nhìn thấy tại nhà, cùng lần trong xe ô tô với nữ thư kí xinh đẹp kia đã khiến tôi hoàn toàn mất cảm tình với Kỉ Dược Phi. Thật phũ phàng, thật tàn nhẫn với Tiểu Du. Hành động ấy của Kỉ Dược Phi chính là chà đạp lên tình cảm mười hai năm của cô. Cho dù có nuối tiếc, nhưng quả thực đã muộn.

Anh đã quay đầu lại, nhưng lẽ nào em còn phải đứng yên nơi con đường đó chờ anh?- Trích dẫn không trong truyện =))

Nếu như Kỉ Dược Phi đã mang đến một màu xám ảm đạm cho cuộc đời Tiểu Du, thì chính Trọng Khải là người mang lại ánh sáng đến cuộc đời cô. Tính cách của Trọng Khải, nếu dễ nghe thì là đáng yêu, mà khó nghe hơn chút sẽ là tảng băng. Anh không biết cách tốt nhất để biểu hiện ý của mình, cũng chẳng hề lãng mạn, nhưng anh đã mang tới cho Tiểu Du một thứ mà Kỉ Dược Phi trước nay chưa từng cho cô: mái ấm gia đình. Tôi đã ấn tượng, đã bật cười, và đã cảm động trước nhân vật này. Xoay quanh câu chuyện, có niềm vui, có nỗi buồn, nhưng Trọng Khải có lẽ là điểm sáng hạnh phúc trong câu chuyện. Đọc đến chương sát cuối, tôi có chút ngạc nhiên với Trọng Khải. Nếu như trong các cuốn truyện tôi đã đọc, nhân vật nữ sẽ là người ra đi và để lại đơn li hôn, bây giờ lại là Trọng Khải để lại. Sự tự ti về tình cảm Tiểu Du dành cho mình của anh, cùng với sự khiêu khích của Kỉ Dược Phi đã khiến anh chưa kịp nhìn rõ Tiểu Du yêu thương mình đến mức nào đã rời đi. Cho dù chỉ còn một chương nữa là kết thúc, nhưng tôi thực sự vẫn muốn câu chuyện nán lại, nán lại để xem tính đáng yêu của Trọng Khải =]

Kết cục của truyện, tôi chỉ dám gần chắc chắn là Tiểu Du sẽ có một happy ending với Trọng Khải, nhưng biết đâu đấy?

Chỉ còn hơn mấy nghìn chữ nữa thôi, thôi thì xin tạm biệt trước Tiểu Du, Trọng Khải, Kỉ Dược Phi. Xin cảm ơn ss Maroon, ss Vikini và chị Heo con đã khiến em có một cơ hội được đọc một câu chuyện như thế này. Chân thành cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn đọc bài review kém thế này =”)

P/s: Chị Heo đừng đánh em vì tội spoil nhé :”) Thường rất ít khi em viết review trước khi xong truyện, mà truyện xong rồi là ngứa miệng em sẽ tuôn tràn lan đại hải luôn. Hôm nay lại thêm ngứa tay nên viết trước. Xin tạ lỗi trước chị ạ *cúi đầu*