Người thứ ba là gì

Có người đã nói với tôi rằng, tôi là người huấn luyện (Coach) và là một lãnh đạo trong cộng đồng của mình thì nên giữ bí mật điều này. Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc viết về nó vì điều khiến tôi tổn thương hơn cả sự lên án là nói dối về nó. Tôi đã thấy quá nhiều phụ nữ xấu hổ vì phải sống với bí mật này. Vì vậy hãy để tôi chia sẻ 7 bài học sâu sắc mà tôi đã học được trong suốt quãng thời gian từng là người thứ ba.

Người thứ ba là gì

Ảnh minh họa (Ảnh: Internet)

Đôi khi, bạn đi ngược lại giá trị của mình

Chuyện xảy ra bốn năm trước. Tôi gặp người đàn ông này tại một sự kiện kết nối kinh doanh. Anh ấy thật hấp dẫn và tôi đã thất vọng khi nhìn thấy nhẫn cưới trên tay anh ấy. Chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện mà tôi đã cố gắng giữ sự thuần khiết nhất có thể, nhưng chắc chắn đã có phản ứng hóa học giữa hai chúng tôi.

Anh ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh ấy với một người vợ bận rộn, những đứa con đã rời khỏi nhà và sống độc lập. Tôi đã nói “có” khi anh ấy mời tôi một ly cà phê. Từ thời điểm đó, chuyện này đã dẫn đến chuyện khác và chúng tôi trở thành người yêu của nhau.

Tôi có thể đưa ra rất nhiều lời bào chữa. Tôi dễ bị tổn thương và mới ly hôn, còn anh ấy cô đơn, cuộc hôn nhân của anh ấy không hạnh phúc. Nhưng thành thật mà nói đó chỉ là những lời biện minh, nó đã chống lại các giá trị của tôi.

Là người tình không tuyệt vời như người ta vẫn tưởng

Tôi đã kết hôn được 20 năm và chung thủy với chồng. Chồng tôi đã lừa dối nhiều lần và điều đó khiến tôi thực sự tổn thương. Vì vậy, tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ trở thành người thứ ba.

Tôi gặp anh ấy một cách bí mật. Ban ngày, anh ấy sẽ đến chỗ tôi và làm việc ở bên cạnh tôi, sau đó sẽ về nhà vào cuối ngày. Tôi đi công tác với anh ấy và phải nói lời tạm biệt trên máy bay vì vợ anh ấy sẽ đến đón.

Mỗi lần như vậy đều rất đau khổ. Tôi đã lựa chọn trở thành người thứ ba và không dễ dàng gì. Là người tình, bạn luôn biết rằng mình sẽ không phải là người được chọn. Đối với tôi, điều này càng tạo thêm cảm giác xấu hổ, tội lỗi.

Không ai có thể đối xử tệ với tôi như chính bản thân tôi

Tôi đã nói với một vài người về chuyện của mình và phải đối mặt với sự phán xét của họ. Con trai tôi biết về mối quan hệ này và một ngày nọ nói với tôi: “Mẹ ơi, nếu mẹ không phải là mẹ của con thì con sẽ nói rằng mẹ là...”. Tôi vẫn nhớ điều đó đã khiến tôi cảm thấy tồi tệ thế nào. Những người bạn độc thân vẫn mở rộng vòng tay với tôi. Còn những người bạn đã kết hôn thì tuyệt giao như thể tôi sẽ cướp chồng của họ.

Nhưng không ai có thể đối xử tệ với tôi như chính bản thân mình. Sau khi ly hôn, tôi đã hứa sẽ luôn tự hào về con người của mình. Những ngày tháng tôi ở với người đàn ông này là quãng thời gian duy nhất tôi ghét bản thân mình. Trông tôi rạng rỡ, hạnh phúc nhưng bên trong, tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình vô cùng. Mọi người có thể đánh giá bạn nhưng người phán xét khó tính nhất thường là bạn.

Cảm giác sung sướng tội lỗi làm mối quan hệ nồng nàn hơn

Trong 6 tháng ở bên nhau, chúng tôi đã viết hơn 40 trang thư và email. Trái cấm luôn là thứ hấp dẫn nhất. Vì chúng tôi không thể gặp nhau thường xuyên như mong muốn, nên mọi khoảnh khắc đều trở nên đặc biệt. Chúng tôi đã đi du lịch cùng nhau nhưng trong thời gian ở thị trấn, quỹ thời gian của chúng tôi có hạn.

Anh ấy đã thực hiện hầu hết những cuộc họp qua điện thoại từ chỗ ở của tôi. Chúng tôi đánh cắp từng khoảnh khắc có thể trong ngày. Vợ anh không thường xuyên ở nhà nhưng vì một trong những đứa con của anh vẫn ở nhà nên những đêm đó không bao giờ là của tôi. Ban ngày trở thành thời gian đam mê của chúng tôi và khi những lời nói dối bắt đầu chồng chất, niềm vui được gặp nhau dù chỉ trong 5 phút trở nên mãnh liệt hơn. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu việc đấu tranh cho những thứ mình muốn có khiến nó trở nên có giá trị hơn không?

Sự không chắc chắn còn đau đớn hơn cả trái tim tan vỡ

Đã có những khoảnh khắc tuyệt vời khi chúng tôi ở bên nhau. Nhưng tôi không bao giờ biết khi nào sẽ gặp anh ấy hoặc khi nào anh ấy sẽ phải về nhà vào cuối tuần vì vợ anh ấy sẽ về. Anh ấy có gọi cho tôi không? Anh ấy sẽ viết thư cho tôi hay biến mất? Mỗi khoảnh khắc vui vẻ lại kèm theo sự thất vọng.

Tôi đã cố gắng chia tay nhiều lần nhưng anh ấy như thuốc kích thích của tôi. Tôi đang tự hành hạ mình nhưng không hối tiếc và đó là một sự hành hạ ngọt ngào. Đó là lựa chọn của tôi và tôi vui vẻ với mối quan hệ này. Trong 6 tháng đó, tôi đã cố gắng từ bỏ mối quan hệ và anh ấy cũng vậy. Mỗi lần như vậy, chúng tôi chỉ xa nhau vài ngày để quay lại với nhau nồng nhiệt hơn.

Một người bạn đã hỏi tôi câu này: “Cậu có thể chấp nhận tỷ lệ nỗi đau đớn/niềm vui là bao nhiêu?” Tỷ lệ của tôi là 70% đau đớn và 30% niềm vui. Đến một thời điểm nào đó, tỷ lệ này vượt qua ngưỡng chịu đựng và tôi đã rời đi.

Nếu bạn đang ở trong tình huống này, hãy tự hỏi: Tỷ lệ giữa nỗi đau và niềm vui mà bạn có thể chấp nhận được là bao nhiêu? Nếu vượt qua ngưỡng chịu đựng, hãy hành động. Có câu nói rằng: “Nếu bạn không thích điều gì đó, hãy thay đổi nó. Nếu bạn không thể thay đổi nó, hãy thay đổi thái độ của bạn”.

Cảm giác tội lỗi và xấu hổ có thể khiến bạn phát ốm

Khi nghĩ đến cảm giác tội lỗi, cổ họng tôi thắt lại. Khi nghĩ đến sự xấu hổ, tôi cảm thấy bụng dưới thắt lại. Những căng thẳng đó tạo ra độc tố và theo thời gian những độc tố đó có thể khiến tôi bị bệnh. Trong suốt thời gian của mối quan hệ này, tôi đã liên tục phải chống chọi với cảm lạnh và ăn uống rất kém. Tôi nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình đang khiến sức khỏe của tôi gặp nguy hiểm.

Cảm giác ấy càng dâng cao khi sau vài tháng xa nhau, anh ấy quyết định ly hôn với vợ. Chúng tôi dọn đến ở cùng nhau và tôi đã rất hạnh phúc và cùng lúc đó, dạ dày tôi cũng thấy khó chịu. Sau một tháng, anh ấy cũng bị ốm và anh ấy quyết định quay về nhà. Nỗi đau anh ấy rời bỏ tôi để trở về nhà khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi sẽ phải đối mặt với nỗi đau nhưng thật ngạc nhiên, cảm xúc này đau đớn nhưng không bao giờ thấy tồi tệ như cảm giác tội lỗi và xấu hổ. Hãy lắng nghe cơ thể bạn. Nếu cơ thể bạn không ổn, nó sẽ cho bạn biết. Bỏ qua dấu hiệu đó quá lâu có thể khiến bạn phát bệnh và hành hạ bản thân.

Bạn phải học cách buông bỏ và tha thứ

Chín tháng – đó là thời gian từ khi bắt đầu đến khi kết thúc của mỗi quan hệ, từ khi chúng tôi gặp nhau cho đến khi anh ấy chuyển về với vợ con. Thời gian này bao gồm cả thời gian chia tay và quay lại, những thăng trầm, những khoảnh khắc thú vị tội lỗi, niềm vui tuyệt vời, niềm đam mê và những giọt nước mắt.

Trở thành người thứ ba chưa bao giờ là điều tôi muốn làm. Tôi cũng không phải là người duy nhất đã lựa chọn điều này. Một số người tin rằng họ sẽ không bao giờ chọn trở thành người thứ ba, trong khi những người khác trở thành người tình và không bao giờ cảm thấy tồi tệ về điều đó.

Tôi đã mất hơn một năm để buông bỏ về mối quan hệ này và từ bỏ mối quan hệ dễ dàng hơn là từ bỏ sự tự đánh giá, phán xét bản thân. Tôi may mắn được gặp vợ anh ấy và tôi xin lỗi về nỗi đau mà tôi đã gây ra cho cô ấy. Cô ấy đã tha thứ cho tôi và tôi rất biết ơn vì điều đó. Tôi đã mất nhiều thời gian hơn để tha thứ cho bản thân, tha thứ cho bản thân vì đã không hoàn hảo. Không có ai hoàn hảo cả. Tôi phải học bài học này và bây giờ đã đến lúc tôi bước đi và sống cuộc đời của mình./.

Tôi là sinh viên trường đại học Công nghiệp thực phẩm, rất thích chụp hình, làm PG. Sau khi ra trường, tôi làm việc tại một công ty sự kiện, không theo đúng chuyên môn đã học. Vốn là người hướng nội, sợ sự đánh giá của những người xung quanh, lại làm việc trong môi trường hướng ngoại và năng động nên nhiều lần tôi có cảm giác lạc lõng như chú cá nhỏ ngoài đại dương bao la. Giữa từng đợt sóng, giữa các loài sinh vật khác, tôi cảm giác chỉ có một mình. Tôi ngại bày tỏ, ngại chia sẻ, chỉ biết thu mình và cô độc. Mọi người thương vì tôi sống biết điều nhưng sao bản thân thấy chông chênh quá.

Đại dịch Covid-19 ập đến, ngành sự kiện tôi đang làm bị ảnh hưởng nặng nề. Công việc của tôi bấp bênh, các thói quen đang có dần phải thay đổi. Tôi chông chênh, lạc lõng, càng thấy mình nhỏ bé. Lúc này, tôi gặp lại anh, người quen lâu rồi nhưng không nói chuyện quá nhiều. Chúng tôi là những người mất phương hướng, cùng chịu sự ảnh hưởng của dịch bệnh tới công việc. Cả hai nói chuyện nhiều hơn, đi chơi nhiều hơn. Đến một ngày tôi nhận ra mình đã yêu anh, người đàn ông có gia đình. Hơn một lần tôi nghĩ phải dừng lại mà không thể. Tôi nhận ra tình yêu này lớn rồi, nếu gia đình kia không thể mang cho anh hạnh phúc thì tôi sẵn sàng là điểm tựa bình yên cho anh. Tôi không cần danh phận.

Khi dịch bệnh tạm được đẩy lùi, Sài Gòn từng ngày bước vào cuộc sống bình thường mới, công việc chúng tôi cũng dần ổn định lại, thời gian gặp nhau chỉ còn vào tối muộn do tính chất công việc của tôi thất thường. Chúng tôi có những buổi tối bên nhau hoặc những ngày anh lấy cớ phải tăng ca để gần tôi cả đêm. Tôi nhận ra mình tham lam hơn trước, khát khao chiếm lấy người đàn ông này cho riêng mình. Tôi không muốn làm cô tình nhân nhỏ phải lén lút gặp anh mỗi ngày.

Tôi biết mình ích kỷ nhưng có người phụ nữ nào khi trao hết cho người đàn ông mình yêu lại có thể ngăn được cảm xúc chiếm hữu đâu. Mỗi ngày tôi đều dằn vặt trong sự đấu tranh giữa dừng lại và tiếp tục, giữa đúng và sai. Bất chợt quán cà phê vang lên một ca khúc, nước mắt tôi bỗng dưng rơi từng hàng.

Hoa

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

    Đang tải...

  • {{title}}