Làm sao để anh trai chẳng mấy đáng yêu BL

Cách đây hai năm , tôi đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đau đớn mà bất cứ gia đình nào đều không muốn bị nó làm phiền . Bởi , có gia đình nào muốn phải rơi vào tình trạng gia đình li tan đâu cơ chứ ! Nhưng ... làm sao , làm sao hai mẹ con tôi chịu nổi khi có một người cha , người chồng như vậy . Và cái lí do dẫn đến cuộc chia ly không ngày gặp lại này của gia đình tôi không ai khác đó chính là người mà tôi vẫn thường kêu lên một tiếng CHA ... Ông ấy đã rơi vào tình trạng nghiện rượu , nghiện chè , nghiện cả con cờ cái bạc . Tôi có thể nói ông là người cha tệ nhất mà tôi có . Ông luôn về nhà với bộ dạng say sỉn quên trời quên đất , quên cả người vợ và đứa con của mình . Lúc ấy ông ta đáng sợ lắm , ông ta hành hạ mẹ con tôi mà chẳng có chút nào thương tiếc , cũng chẳng có chút nào tình người , nào là những vết bỏng đỏ nhòe do những cái châm bằng tàn thuốc cay nóng gây ra , nào là những lần roi đỏ máu do chính tay ông ta hành hạ , ông ta như con thú hoang dã khi trong bộ dạng đó mà hành sách mẹ con tôi đến chết đi sống lại khi nào cũng chẳng hay chẳng biết . Sau những lần đòn roi như thế , ông ta đều ngoảnh mặt làm ngơ , mặc cho mẹ con tôi như thế nào đi nữa . Và lí do của những cuộc hành sát đó chính là : Ông ta không hề yêu mẹ tôi , cưới mẹ tôi về chỉ là cái mà ông ta gọi là nghe lời bố mẹ , còn tôi , còn tôi chính là cái gai đáng được vứt bỏ đi trong mắt ông ta .Đấy, cuộc sống của hai mẹ con tôi đã từng rất cực khổ như vậy đấy . Cho đến ngày gặp được chú ấy – cũng chính là người cha thứ hai của tôi , chú đã đến với vai trò của một luật sư để giúp đỡ mẹ con tôi , đưa mẹ con tôi ra khỏi cảnh ngục tù này .Sau khi chính thức li dị với ba tôi , mẹ đã được chú ấy đưa về ở chung với tư cách là một người bạn . Thì cái tên người bạn ấy dường như là một lớp vãi che đi mối quan hệ mập mờ của họ . Khi tôi chuyển đến căn nhà to lớn của chú , tôi đã rất bất ngờ với khối tài sản khổng lồ mà chú có được . Một căn nhà biệt thự cấp cao , có cả xe hơi , và tất cả những thứ tôi từng mơ ước . Tôi chắc chắn phải nhớ cái ngày đã chuyển về đây , đó chính là vào một buổi chiều mưa thứ bảy , mưa to lắm , to đến trắng xóa chẳng thấy gì . Mẹ con tôi từ chiếc taxi – do chú kêu tới ,đi xuống để vào nhà . Vừa tới thì đã có người mang dù ra đưa tận cổng vào , đồ đạc hành lí của mẹ , tôi cũng đều được mang hộ vào . Thật là một người luật sư tốt bụng ! Chiếc dù không che hết cả hai cơ thể của mẹ và tôi nhưng ít ra cũng đã giúp làm bớt phần nào cảu sự ướŧ áŧ do cơn mưa khủng khiếp đó gây ra. Thật là sướng biết bao , nhưng cuộc vui nào mà không tàn , bữa tiệc nào mà còn mãi cơ chứ ? Cái cảm giác ấy như bị thổi phăng đi khi tôi đối mặt với anh – người con trai một của chú ấy , anh ta rất đáng sợ với cái thân hình cao to , vạm vỡ , và cái giọng như ăn tươi nuốt chửng người khác . Mẹ tôi cùng tôi bước vào trong , tôi cúi nhẹ đầu để chào người con trai ấy , nhưng anh ta có vẻ đã rất ghét tôi nên không thèm đối hoài đến mà mặt cứ quạu quọ đi lên nhà trên . Khi bước vào đây , tôi cảm giác như tôi vừa bước được cái chân mình vào thiên đường vậy , tôi được ăn ngon , mặc đẹp , được tắm rửa , được coi phim , được đi mọi nơi , được làm mọi thứ mà chẳng ai ràng buộc . Sau buổi tối vô cùng thoải mái với bữa ăn hoành tráng thì chú bảo tôi lên phòng ở cùng anh ta , còn mẹ thì vào phòng bên cạnh . Tôi thực sự đã quên đi nhưng cảm giác vui vẻ lúc nãy , mà thay vào đó là cái cảm giác rợn người khi phải ngủ chung cùng hắn ta . Tôi đã nhất quyết không chịu đòi ngủ với mẹ nhưng mẹ lại bảo nên nghe lời chú , thế là tôi đành miễn cưỡng đi lên với từng bước chân nặng trịch . Vừa bước tới phòng anh ta , tôi lên tiếng nhẹ nhàng và vô cùng lịch sự :- Anh có thể mở cửa được chứ !Bỗng cánh của hé ra , kèm theo một giọng nói vô cùng đáng sợ của hắn ta :- Phòng tôi không dư chỗ , phiền cậu đi mà ngủ với mẹ của mình đêm nay - Nói rồi hắn ta đóng cửa lại cái rầm , cánh cửa khép dần trong mắt tôiQuả thật người nhà giàu có khác , tiễn khách theo lối này thì sao mà từ chối được cơ chứ . Tôi đứng ngây người ra mà chẳng biết làm gì đang định quay ra để đi xuống lầu thì có một giọng khàn khàn vang lên : - Sao rồi , nó không cho con vào trong à - chú vừa nói vừa cười , nhìn chú tôi cứ tưởng chú chỉ cỡ khoảng 30 mấy tuổi thôi , cái dáng đi của chú vô cùng nhanh nhẹn , body trông thật đẹp , đúng là gừng càng già càng cay - Dạ , thế con ngủ với mẹ con được không chú . Con thấy ngủ chung thì cũng kì , mất hết không gian riêng tư của ảnh - Tôi nhanh nhảu đáp lại với hy vọng sẽ được ngủ cùng mẹ của mình Chú không nói gì , chỉ cười cười rồi lấy khó phòng của ảnh để mở : - Con à , cho em nó ngủ đỡ mấy ngày đi , rồi ba sẽ cho em nó phòng khác không làm phiền con nữa . Anh ta dường như có chút bất ngờ , đang ngồi trên bàn học thì bỗng dưng quay ngoắt sang cánh cửa phòng đã mở . Nhìn anh ta có nét hơi khó chịu nhưng rồi cũng từ tốn đáp lại : - Dạ ... - Một chữ dạ chán chường Tôi thấy chú thật vi diệu , chỉ có một câu mà đã làm anh ta thay đổi nhanh vậy rồi . À không , tôi không muốn ngủ với anh ta , muốn ngủ cùn với mẹ tôi cơ ... Đành phải chịu thôi , nhà của chú , chú sắp đâu thì ngồi đó thôi chứ sao giờ . Tôi nhìn chú rồi nhìn anh ta , lưỡng lự mà bước vào căn phòng đó . Chú thấy tôi bước vào rồi còn dặn thêm :- Em nó còn nhỏ , không chơi mạnh tay với em nó , cho em ngủ chung giường với con đi , ba mà nghe con làm gì đến nó thì đừng trách ba . Anh ta ừ ừm gì đó rồi khép của lại - Cậu giỏi lắm . - Anh ta nhìn tôi mà nói Tôi cũng chả hiểu anh ta nói gì , tự dưng lại bảo tôi giỏi , thật khó hiểu . Tôi không suy nghĩ nhiều nữa mà chạy đi tắm ngay , còn anh ta cũng chẳng nói nhiều nữa mà ngồi ngay vào bàn học làm chuyện của mình . Tôi hỏi anh ta : - Anh có thể cho tôi sử dụng nhà tắm được chứ ? Anh ta không đáp không rằng làm tôi có chút quê , nhưng vẫn mặt dày hỏi lại lần hai thì :- Cậu cứ sử dung , xong nhớ dọn sạch , tôi không thích dơ , đặc biệt là những thứ dơ như cậuTôi thấy bị nói vậy cũng buồn nhưng cũng thôi . Một điều nhịn chín điều lành vẫn tốt hơn . Nhà vệ sinh của anh ta rất sạch sẽ và gọn gàng , cách thiết kế của nó cũng khá độc đáo Nơi rửa mặt và nơi tắm rửa được ngăn cách bằng một mảnh vải trắng to tướng , nhưng lại không dày là bao , có thể nhìn thấy vào trong đấy nữa nên tôi cũng hơi tiếc vì bản tính tôi lại thích nơi riêng tư hơn . Nhưng cách thiết kế này cũng không hẳn là tệ , và đặc biệt một điều : ở đây có bồn tắm . Tôi không chần chừ gì nữa mà cứ cởi hết đồ ra rồi nhảy vào bồn mở nước ra mà hưởng thụ . Dòng nước thật mát mẻ , nó xóa hết những cảm xúc của tôi trong một ngày dài mệt mỏi và mọi chuyện xảy ra vừa rồi . Tôi lấy một ít dầu gội xoa đều lên tóc rồi đùa nghịch. Sau khi vò nắn cái mái tóc của tôi các kiểu tôi lại mở nhẹ nước từ vòi ra mà tắm lại . Cứ như thế gần nửa tiếng trôi qua , tôi quyết đinh ngưng việc đó lại mà đi thay đồ ra ngoài ngủ . Dọn dẹp xong mọi thứ trong đây , tôi thay đồ , tôi thay ngay cho mình một bộ đồ gấu trúc over size rất thoải mái và dễ chịu . Vừa bước ra , tôi đã nhìn đông hồ đã nghiêm 10 giờ rồi .- Thôi đi ngủ mai tính tiếp . - Tôi nghĩ Đang tính trèo lên giường ngủ thì tôi thấy anh ta vẫn đang ngồi trên cái bàn ấy , sao thế nhỉ ? anh ta là mọt sách à , giờ đã hơn 10 giờ rồi mà còn ngồi đó . Siêng thật cơ chứ . Tính bỏ rồi nhưng lại bị cái tính tò mò khó bỏ của tôi làm tôi phải đi lén lại coi anh ta làm gì và phát hiện anh ta đang chơi game Liên Minh . Thật ghê gớm , cái suy nghĩ về cái tên mọt sách của tôi về anh ta như bay phắng mất , thay vào đó là sự ngưỡng mộ về tài đánh của anh ta , nó khiến một thằng fan cuangws của Liên Minh phải cuốn theo thừng nhịp đánh . Mãi mê coi , không biết đã tự bao giờ mà anh ta đã nhìn tôi một cách khó hiểu mà nói rằng : - Tắm rồi ? Thì đi ngủ đi , hay còn phải đợi tôi ru cho ngủ ? Bất giác tôi thấy được một khung cảnh vô cùng viên mãn , từ góc dộ của tôi đang đứng thì có thể thấy được mọi góc cạnh trên gương mặt của anh ta , body của anh thật chất lượng , một mái tóc đen hơi rối , chiếc mũi cao , ... Aaaaaaaaaaaaaa ... thật là đẹp ... Anh ta hoàn toàn trái ngược với tôi , tôi không được đẹp như thế ,tôi có một cái bụng gầy , da thì chẳng trắng mấy , mặt được cái không có mụn nhưng lại không được góc cạnh như anh , đã thế còn LÙN hơn anh ta nữa cơ chứ , một sự ghen tức về ngoại hình của tôi bắt đầu sôi sục . Đang mãi ngắm nhìn ngắm nhìn vẻ đẹp mê hồn của anh thì một giọng nói vô cùng hãi hùng vang lên :- Tôi khuyên cậu nên biết mình là ai , tắm rồi thì tự biết lên giường mà ngủ , nằm đàng hoàng kẻo dơ nệm tôi thì khổ . - Mắt anh ta vẫn chăm chú vào màn hình Tôi nghe vậy thấy cũng hơi buồn , nhưng ... làm sao giờ , bây giờ nhà cũng của anh ta , phòng của anh ta . Thôi anh ấy cho mình ở nhờ là được rồi , không nên đòi hỏi . Nhưng ... tôi đang thích coi trận đánh của anh ta ( chứ không phải ngắm người ta hả má :))) ) . Hên là tôi có cái mặt cũng hơi dày nên liền xin anh ta thêm tí thơi gian để coi hết trận đấu :- Anh cho tôi xem hết trận này đước không , anh đánh tốt hơn tôi rất nhiều đấy , mong được học tập nhiều hơn từ anh - Một sự nịnh ngọt liệm đến từ vị trí của tôi - Đừng tỏ ra quá thân mật như thế , tôi cũng chẳng coi cậu là gì của mình đâu . Coi ? tôi không cấm . Nhưng , tôi ghét phải ngồi kế đồ dơ bẩn , mong cậu hiểu cho tôi - Vừa lúc anh ta biến về , tay anh ta bóp lấy mặt của tôi kéo gần lại , nói vơi tôi với cái điệu vô cùng khinh miệt , và đáng ghét - Cậu cũng nên nhớ , không phải vì nể ba tôi thì có lẽ cái chân cậu cũng không chạm được một bước vào căn phòng này . Không ngờ trên đời lại còn người như cậu đấy , đáng lẽ nên chết đi cho bớt chật đất nhỉ ? Đã vào nhà người ta lại còn đòi hỏi thật hết sức khó hiểu - Anh ta hất mạnh tôi ra một cái làm tôi bị té ngay xuống sàn , còn anh ta thì tiếp tục ngồi đó điềm nhiên đánh tiếp trận đánh đang dỡ dang , mặc kệ tôi ...Anh ta thật sự rất đáng ghét , đáng khinh , đáng đánh ,... và anh ta rất đáng sợ ... Gương mặt của anh ta khi bình thương tôi thấy rất dễ coi nhưng khi quạu quọ thì nó lại vô cùng đáng sợ .

Tôi , bên ngoài thì hơi gan dạ , nhưng bên trong thì vô cùng yếu đuối rát dễ bị đánh gục với những đòn sát thương đến từ những câu nói .Tôi thấy buồn lắm , nhưng không dám nói ra , bèn lẳng lặng mở cửa đi ra ngoài . Từng bước , từng bước chân của tôi nhẹ nhàng lướt xuống cầu thang trong ngôi nhà to lớn của Chú . Xuống tầng trệt , tôi gõ cửa phòng mẹ , muốn vào để nằm cho khỏe nhưng không nghe động tĩnh gì cả . Buồn lại càng thêm buồn , tôi thất vọng bỏ ra ngoài phòng khách , ngồi thu mình lại lặng lẽ một góc mà khóc . Khóc cho nỗi buồn vơi đi bớt , khóc cho trôi đi cái cảnh này , khóc ... khóc ... nó có lẽ là cánh để tôi giải bày cảm xúc của chình mình . Tôi thấy rất buồn vì phải dựa dẫm vào người khác , có người cha mà như không có ,tôi buồn vì nhiều thứ lắm ... Cứ thế , một mình tôi trong màn đêm tối cùng tiếng khóc thút thít của mình , mà tôi đã ngất đi lúc nào chẳng hay chẳng biết ...