Kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật Thạch Sanh trong câu chuyện cổ tích Thạch Sanh

Tôi là Thái tử, con Ngọc Hoàng. Biết dưới trần gian có 2 vợ chồng già tốt bụng mà chưa có con, Ngọc Hoàng liền cho tôi xuống đầu thai để làm con của ông bà cụ. Mẹ tôi dưới trần gian mang thai tôi mấy năm mà chưa sinh. Sau đó, cha tôi lâm bệnh chết. Không lâu sau, mẹ mới sinh ra tôi, một bé trai kháu khỉnh. Mẹ đặt tên cho tôi là Thạch Sanh.

 

Khi tôi lớn khôn thì mẹ tôi cũng mất. Tôi sống lủi thủi trong túp lều cũ dựng dưới gốc đa. Cả gia tài của tôi chỉ là chiếc búa cha tôi để lại. Khi còn sống, cha tôi dùng chiếc búa ấy để chặt củi bán kiếm sống qua ngày. Khi tôi biết dùng búa thì Ngọc Hoàng sai thiên thần xuống dạy cho tôi đủ các môn võ nghệ và mọi phép thần thông.

Một hôm, có người hàng rượu tên là Lý Thông đi qua chỗ tôi. Thấy tôi gánh về một gánh củi lớn. Lý Thông lân la gợi chuyện và nói kết nghĩa anh em với tôi. Mồ côi cha mẹ nên khi Lý Thông nói muốn kết nghĩa anh em với tôi, tôi vui vẻ nhận lời. Lý Thông là anh còn tôi là em. Tôi từ giã gốc đa, đến sống chung với mẹ con Lý Thông.

Đi kiếm củi về, tôi thấy mâm cơm có rất nhiều thức ăn ngon. Chưa hiểu nhà có việc gì thì anh Lý Thông nói với tôi: “Đêm nay, đến phiên anh canh miếu thờ, ngặt vì dở cất mẻ rượu, em chịu khó thay anh, đến sáng thì về”. Tôi vui lòng nhận lời ngay.

 

Nửa đêm, tôi đang lim dim mắt thì một con chằn tinh hiện ra. Nó nhe răng, giơ vuốt định vồ lấy tôi. Tôi nhanh tay vớ lấy búa đánh lại. Chằn tinh hóa phép, thoắt biến, thoắt hiện. Tôi không nao núng, dùng nhiều võ thuật đánh con quái vật. Cuối cùng, tôi giết được chằn tinh. Chằn tinh hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ. Nó chết để lại bên mình bộ cung tên bằng vàng.

Tôi chặt đầu quái vật và nhặt bộ cung tên bằng vàng rồi xách đầu quái vật về nhà. Tôi gọi cửa mãi anh Lý Thông mới ra mở cửa. Không hiểu sao mẹ con anh Lý Thông cứ van lạy tôi rối rít.

Khi vào nhà, tôi kể đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, anh Lý Thông nói với tôi: “Con trăn ấy là của vua nuôi đã lâu. Nay em giết nó, tất không khỏi bị tội chết. Thôi, bây giờ nhân trời chưa sáng em hãy trốn đi ngay đi. Có chuyện gì để anh ở nhà lo liệu”. Tôi tin ngay và trở về túp lều dưới gốc đa ngày nào. Tôi lại sống bằng nghề kiếm củi.

Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì trông thấy một con đại bàng quắp một người con gái. Tôi liền lấy cung tên vàng ra bắn con đại bàng. Mũi tên trúng vào cánh làm nó bị thương. Nhưng nó vẫn cố bay về hang trong núi. Theo vết máu, tôi tìm được chỗ ở của con đại bàng.

 

Nghe có lễ hội đông vui, tôi liền tìm đến xem. Nào ngờ, ở đó, tôi gặp anh Lý Thông. Anh ấy đã kể cho tôi nghe việc tìm công chúa. Tôi thật thà kể cho anh nghe về việc tôi bắn đại bàng và biết được chỗ ở của nó. Anh Lý Thông liền nhờ tôi dẫn đến chỗ đại bàng.

Tôi xin được xuống hang cứu công chúa. Quân sĩ lấy dây buộc ngang lưng tôi rồi dòng xuống hang. Xuống tới đáy hang, tôi thấy đại bàng hiện nguyên hình là một con yêu tinh ở trên núi. Tuy bị thương nặng nhưng con quái vật vẫn rất hung dữ. Nó giơ vuốt và lao vào tôi. Tôi dùng cung tên vàng bắn mù hai mắt nó. Tôi chặt đứt vuốt sắc, bổ vỡ đầu con quái vật. Tôi lấy dây buộc ngang người công chúa và ra hiệu cho quân sĩ của Lý Thông kéo lên.

Tôi chờ quân sĩ thả dây xuống kéo tôi lên, nào ngờ cửa hang đã bị lấp lại. Lúc đó, tôi mới biết là Lý Thông hại tôi. Tôi cố tìm lối lên. Đi đến cuối hang, tôi thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên vàng bắn tan cũi sắt và cứu chàng ra. Chàng trai cho biết mình là thái tử con vua Thủy Tề.

Thái tử thoát nạn, cám ơn tôi và mời tôi xuống thủy phủ chơi. Vua Thủy Tề vui mừng được gặp lại con. Biết tôi là người cứu con trai mình, vua Thủy Tề cảm ơn tôi và biếu tôi rất nhiều vàng bạc châu báu. Tôi không lấy vàng bạc châu báu mà chỉ xin một cây đàn, rồi tôi trở về gốc đa.

Một hôm, tôi bị quân lính của nhà vua tới và bắt giam tôi vào ngục. Lúc đó, tôi mới biết của cải của nhà vua bị mất trộm và được giấu ở gốc đa nơi tôi ở. Tôi bị bắt vì nhà vua cho là chính tôi đã ăn trộm. Lúc đó tôi mới nghĩ là chính chằn tinh và đại bàng bị giết đã báo thù tôi.

 

Trong ngục tối, tôi đem đàn vua Thủy Tề cho ra gảy. Không ngờ tiếng đàn của tôi vẳng đến hoàng cung. Nàng công chúa được tôi cứu đòi vua cha cho được gặp người đánh đàn. Nhà vua cho đưa tôi đến. Trước mặt mọi người, tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện của mình, từ chuyện kết bạn với Lý Thông, đến chuyện chém chằn tinh, giết đại bàng, cứu công chúa và cuối cùng bị bắt oan vào ngục thất.

Cho đến lúc này tôi mới biết chằn tinh không phải vua nuôi mà Lý Thông đã nham hiểm lừa tôi đi chết thay cho hắn. Và lúc này, tôi cũng mới biết, nàng công chúa đã bị câm sau khi được tôi cứu khỏi hang. Nàng chỉ vui cười trở lại khi nghe tiếng đàn của tôi.

Nhà vua cho bắt mẹ con Lý Thông giam lại và giao cho tôi xét xử. Tôi tha cho mẹ con họ nhưng trời chẳng tha. Về đến nửa đường mẹ con Lý Thông bị sét đánh chết, rồi bị hóa kiếp thành bọ hung.

Nhà vua gả công chúa cho tôi. Lễ cưới tưng bừng nhất kinh kì. Hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn lấy làm tức giận, họ hội binh lính của mười tám nước sang đánh. Tôi xin nhà vua đừng động binh.

Tôi lấy cây đàn thần ra gảy. Tiếng đàn phân tích điều hơn lẽ thiệt, cái đúng, cái sai. Quân mười tám nước bủn rủn chân tay không còn nghĩ gì đến chuyện đánh nhau nữa. Cuối cùng, các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng.

Tôi sai dọn một bữa cơm thết đãi những kẻ thua trận. Tôi chỉ cho dọn ra một niêu cơm tí xíu. Cả mấy vạn tướng lính thấy niêu cơm như vậy liền bĩu môi cười. Tôi liền hứa sẽ trọng thưởng cho người ăn hết niêu cơm. Quân mười tám nước ăn mãi, ăn mãi mà niêu cơm không hết. Cơm trong niêu hết thì lại đầy. Tất cả cúi đầu lạy tạ vợ chồng tôi rồi kéo quân về nước.

Vì không có con trai nối ngôi, nhà vua đã nhường ngôi cho tôi. Từ đó, tôi làm một ông vua tốt và dân chúng có cuộc sống no ấm, yên bình.

Một buổi chiểu, Thạch Sanh đang đi dạo trong vườn ngự uyển thì chợt nghe tiếng kêu “A á...” dưới chân. Cúi xuống, thấy một con bọ hung, chàng bèn lên tiếng: Anh Lí Thông đây à! Lâu nay anh đi đâu bây giờ em mới thấy...”

Em hãy tiếp tục tưởng tượng về cuộc gặp gỡ, trò chuyện ấy và kể lại.

A. Hướng dẫn làm bài

- Đề bài yêu cầu tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ, trò chuyện giữa Thạch Sanh và Lí Thông sau khi đã bị biến thành bọ hung.

- Kể chuyện dựa vào truyện cổ tích Thạch Sanh và tưởng tượng dựa trên thực tế.

- Truyện nên được kể bằng ngôi thứ ba, nhân vật chứng kiến cuộc gặp gỡ.- Bài làm cần đủ các ý chính sau:

Mở bài:

+ Giới thiệu hoàn cảnh gặp gỡ giữa Thạch Sanh và Lí Thông.

Thân bài:

+ Cuộc trò chuyện của Thạch Sanh và Lí Thông.+ Sự ăn năn, hối hận của Lí Thông.+ Kết thúc cuộc gặp gỡ và tâm trạng của Thạch Sanh.

Kết bài:


+ Suy nghĩ sau cuộc gặp gỡ.

B. Bài văn mẫuMột buổi chiều, trời trong xanh và gió cũng nhẹ nhàng, sau buổi thiết triều căng thẳng, Thạch Sanh vào vườn ngự uyển dạo chơi. Khung cảnh nên thơ khiến nhà vua thư thái, dễ chịu. Đang đi bỗng dưới chân Thạch Sanh vang lên tiếng kêu. Nhìn xuống thấy con bọ hung, chàng chợt nhận ra, đó là Lí Thông, người anh kết nghĩa của mình.Thấm thoát đã mấy năm trôi qua. Sau khi dẹp loạn mười tám nước chư hầu, Thạch Sanh chăm lo việc nước nên nhân dân ai cũng ấm no, hạnh phúc. Tuy bận trăm công nghìn việc nhưng chàng vẫn cho người đi tìm hiểu cuộc sống của hai mẹ con Lí Thông. Tìm mãi tìm mãi, Thạch Sanh vẫn không có tin tức gì. Thế mà hôm nay tình cờ chàng lại gặp Lí Thông trong vườn thượng uyển. Ngạc nhiên, chàng lên tiếng:

- Kìa anh Lí Thông. Lâu nay anh đi đâu mà bây giờ em mới thấy...

Lí Thông định bỏ trốn nhưng vì Thạch Sanh phát hiện ra rồi nên đành dừng lại. Anh lí nhí trả lời:

- Thạch Sanh à. Anh bây giờ còn mặt mũi nào mà gặp em nữa..

Thạch Sanh vội ngăn Lí Thông:

- Kìa, anh nói gì thế. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, em có cho người đi tìm hai mẹ con anh nhưng không thấy đâu cả. Dù sao anh cũng là anh kết nghĩa của em mà.

Lí Thông buồn bã lắc đầu:

- Không đâu. Anh không còn là anh của em nữa. Bây giờ em đã là một vị vua anh minh, tiếng tăm lẫy lừng, còn anh chỉ là phận một con bọ hung hôi hám, nhơ nhuốc mà thôi, ai cũng khinh bỉ, căm ghét.

- Thôi anh ạ. Chuyện cũ đã qua rồi mà. Thế lâu nay anh đi đâu, làm gì? Cuộc sống của anh ra sao?

Trước sự quan tâm của Thạch Sanh, Lí Thông nghẹn ngào, mắt rơm rớm. Nghĩ về những gì đã qua anh ta không khỏi xúc động, ăn năn. Con bọ hung bò đến một bãi cỏ xanh phía xa, trầm ngâm im lặng hồi lâu. Nó thở dài não nề như đang suy nghĩ gì xa lắm. Thạch Sanh cũng bước tới phía sau, chàng biết anh đang đau khổ. Bỗng Lí Thông lên tiếng:

- Thạch Sanh à, cuộc sống của anh thời gian qua thật nhiều đau khổ và thấm thía....

Thế rồi Lí Thông kể cho Thạch Sanh nghe về cuộc sống của mình thời gian vừa rồi. Anh ta đã phải sống chui rúc trong những xó xỉnh tối tăm, phải ăn những đồ bẩn thiu, cặn bã. Anh ta đã phải đi rất nhiều nơi, mỏi chân chồn gối cũng phải đi vì xung quanh lúc nào cũng có nguy hiếm rình rập. Những lúc ốm đau chẳng có nổi một ai bên cạnh giúp đỡ. Lúc ấy thật cực thân. Lí Thông vừa kể vừa khóc rất đáng thương. Sự trừng phạt dành cho anh ta còn nặng hơn những gì Thạch Sanh tưởng tượng. Chàng nể vì mẹ con Lí Thông dù sao cũng từng là gia đình cửa mình mà tha mạng. Ngờ rằng cho hai mẹ con anh ta về quê làm ăn là ổn. Nhưng lưới trời lồng lộng khó thoát, cuối cùng anh ta cũng phải nhận hình phạt thích đáng. Bây giờ đứng trước mặt Thạch Sanh không còn là một Lí Thông gian ác, xảo quyệt nữa mà là một con bọ hung sau những trải nghiệm đả biết ăn năn, hối hận. Nhưng đã quá muộn để trở lại kiếp người. Thạch Sanh rất thương cho hoàn cảnh của Lí Thông nên đã giữ lại:

- Anh nhận ra lỗi lầm và muốn sửa đổi thế là em mừng lắm rồi. Trời đất rộng lớn, giờ anh đi đâu cũng nguy hiểm cả. Chi bằng anh ở lại đây, không gian thoải mái mà anh em ta lại gần gũi nhau..

Lí Thông nghe Thạch Sanh nói mà lòng thêm chua xót. Anh ta quá hối tiếc vì có một người em tốt bụng mà không biết trân trọng. Đến lúc không thể được nữa anh ta mới nhận ra. Bây giờ làm sao ở lại được. Nghĩ thế nên Lí Thông từ chối nhưng Thạch Sanh nhất định giữ lại không cho đi. Vừa lúc đó, Quỳnh Nga từ bên trong đi ra. Nàng cất tiếng gọi chồng. Nhân lúc đó, Lí Thông nhanh chong lủi mất. Khi quay lại, Thạch Sanh không thấy người anh kết nghĩa nữa. Chàng đứng lặng hồi lâu, đôi mắt nhìn xa xăm như chứa đầy nỗi niềm. Quỳnh Nga không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng đứng bên chồng an ủi.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Thạch Sanh và Lí Thông khiến chàng suy nghĩ rất nhiều. Cuộc sống thật công bằng, sòng phẳng, trao nhận và lấy đi của con người những thứ xứng đáng. Hi vọng một ngày nào đó Lí Thông được hóa kiếp làm người để co thể bắt đầu lại, anh ta sẽ làm một người lương thiện.