Tác phẩm: Giấc mộng xưa (Cựu mộng) –o0o– Hầu hết mọi người trên đời này đều như vậy, họ tàn nhẫn khi bạn mềm yếu, nhưng khi bạn trở nên lạnh lùng, họ lại là những kẻ không có tự trọng. — Tiết tử 01 | 02 | 03 | 04 | 05 | 06 | 07 | 08 | 09 | 10 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 21 | 22| 23 | 24| 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 31 | 32 | 33 | 34 | 35 | 36 | 37 | 38 | 39 |40 41 | 42 | 43 | 44 | 45 | 46 | 47 Phiên ngoại Thượng | Hạ TOÀN VĂN HOÀN WORD: Mega | Driver “Bạn sẽ mãi mãi không bao giờ biết được… ký ức đã nhảy ra tự bao giờ, tựa như một con rắn độc, lặng lẽ cắn bạn một cái.” _Cựu mộng_ Khi yêu thương thành bỉ mộng, Khi đau thương thành cựu mộng, Là giấc mộng xưa mãi không thành câu, là niềm thương là nổi đau của mười năm day dứt. “Tiểu Duệ, anh yêu em” Nhiều người vẫn nghĩ, tiếng “yêu” là đỉnh điểm của yêu thương, là thăng hoa của tình yêu chấp cánh. Lâm Gia Duệ cũng vậy! Cậu đã từng tin, cậu đã tin tiếng yêu của người cậu yêu nhất trên đời, yêu đến bỏ quên mình, yêu trong dằn vặt và thương nhớ, yêu đến mức đắm mình vào biển sâu lạnh ngắt. Nếu yêu thương người ta vẽ trong tình yêu thật khẽ thì tổn thương người ta tô màu đen cho dù là điều nhỏ nhất. Giấc mộng xưa, nên câm hận một Lâm Dịch bỏ quên tình cảm chỉ nghĩ đến hai chữ “trả thù” hay nên thấy thương thay cho một Lâm Dịch tự vung tay đập đổ tình cảm của người trên đời này yêu hắn nhất. Giấc mộng xưa, nên đau thương cho một Lâm Gia Duệ cực đoan đến đáng sợ, yêu là yêu, đau mặc đau cứ bám lấy kí ức ám ảnh mà sống hay nên giận thay cho Lâm Gia Duệ vừa ngu ngốc vừa chân thành làm tất cả vì người mà cậu thương đến đường cùng cũng không quay đầu lại. Trong cuộc sống này, chữ nếu luôn được đưa ra trong những trường chuyện đã rồi, như Lâm Dịch chẳng hạn. Nếu hắn bình tĩnh, nếu hắn để lý trí tỉnh táo trong lúc hắn biết sự thật thì có chăng hắn không mất đi một Tiểu Duệ hồn nhiên của hắn. Và nếu hắn biết hắn sẽ yêu khổ sở, sẽ dằn vặt cả đời, sẽ đau đớn thật nhiều khi mất đi Lâm Gia Duệ. Hắn, có trả thù nữa không? Không ai đón được chữ ngờ, không ai nghĩ được một cậu ấm, sống trong nhung lụa, tay không đụng một ngón tay, đến lái xe còn lười sẽ chung tình, sẽ ôm ấp đau thương một mình. Và ai biết được một Lâm Dịch liều mạng, là sống không màng người khác, hắn sống chỉ cho mình lại bất lực, lại khó khăn khi không biết phải làm gì với người hắn yêu. Tình yêu trong giấc mộng xưa là ngây ngô, là dại khờ, là tin tưởng, nhưng cũng toan tính, cũng cố chấp, cũng nhuốm nước mắt và máu rơi. Khi ai đó đứng giữa những chông chênh, là sống hay là chết – hay nói là đau đến chết. Là vươn tay, là đầm mình trong biển xanh, lặng ngắt và cô độc. Chiếc khóa trong tay nhẹ rơi ở vùng sâu đáy biển. Cái rương nhỏ bé chứa giọt nước mắt của biển sâu. Cựu mộng, nên trách ai? Trách người gây ra hay trách người chịu đựng? Trách người không nói hay trách kẻ nghi ngờ? Không ai biết cả. Giấc ngủ không tròn. Ngày 12 đau đớn. Lần sinh nhật tổn thương. Và tiếng yêu đắng chát. Biển và nước mắt. Tình yêu và cái chết.
[…]
Sau những gì đã trải qua, những niềm đau dần lui về, yêu thương có còn đong đầy hay đã vơi…
Đúng vậy, có lẽ tất cả chỉ là giấc mộng xưa. *Tất cả những phần trích trong bài viết trên trích từ bản edit của Seven Oxox – Duy Ngã 12:00 PM, 31052017 AJ. Link tác phẩm: Cựu mộng |