Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024

Cuộc đời với bao lo toan, bận rộn, khiến cho con người nhiều lúc không bình tâm để nhìn và suy ngẫm về sự lặng im đầy chất triết học của đá. Đâu phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Trãi khi lui về Côn Sơn thì viết Côn Sơn ca với những dòng thơ:

.. Côn Sơn có đá rêu phơi Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm Trong ghềnh thông mọc như nêm Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm…

Sau này, trong dịp kỷ niệm 600 năm Nguyễn Trãi (1380-1980), nhà thơ Thanh Thảo đã viết:

Lui về Côn Sơn tránh chốn bụi lầm Gối đầu lên hòn đá thay vì danh vọng Con thuyền ấy vẫn không nguôi nhớ sóng Lật mỗi trang thơ biển từng lúc hiện về... (Về cái chết của Nguyễn Trãi) Nguyễn Trãi nhiều lần đưa hình tượng đá vào thơ ca của mình như một cách bày tỏ tâm trạng, nỗi niềm, suy tư về thế thái nhân tình. Bài thơ Loạn hậu đáo Côn Sơn cảm tác (Sau loạn đến Côn Sơn cảm tác), Ức Trai viết:

Hà thì kết ốc vân phong hạ? Cấp giản phanh trà chẫm thạch miên. (Bao giờ làm được nhà dưới ngọn núi mây, Để múc nước khe pha chè và gối đầu đá ngủ)

Bà Huyện Thanh Quan với Thăng Long thành hoài cổ đã suy ngẫm về sự phế hưng của một triều đại, ngẫm về bao sự thế ở đời, nữ sĩ viết:

Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt Nước còn cau mặt với tang thương...

Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 14 lần sử dụng từ “đá”, nào là: lệ rơi thấm đá, cho lăn lóc đá, đá biết tuổi vàng, đá cũng nát gan, đá nát vàng phai, đá vàng thủy chung,… với nhiều ngữ cảnh và cung bậc khác nhau, có lúc để chỉ cái cứng bền, trung thành trong cuộc sống, có lúc để chỉ cái kiên trinh, bền chặt trong tình yêu.

Những năm tháng kháng chiến chống Mỹ, trước những hy sinh, mất mát của cả dân tộc, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã khắc vào thơ hình ảnh:

…Dân tộc ấy có gì kỳ lạ Một nước bao nhiêu là đá Vọng phu Những năm tháng đợi chờ, những thập kỷ đợi chờ Chỉ một là người, hai là hóa đá Dân tộc ấy có gì kỳ lạ…

Trong văn học Việt Nam, hình tượng “vọng phu” trở thành mô-típ nghệ thuật, với nhiều cách nhìn, cách thể hiện khác nhau. Bài Vọng phu của Chế Lan Viên là một ví dụ. Đây là một bài thơ hay, nhiều tầng nghĩa:

Là tượng đá của những thời binh lửa Nàng vọng phu đầu sông hơn gì nàng Tô Thị cuối sông…

Người ra đi chắc gì quay lại nữa Trên đầu non lòng đá vẫn kiên trinh

Nhà thơ nữ Thu Nguyệt có bài thơ Từ lúc ấy diễn tả nhiều cung bậc của tình yêu gắn liền với đá. Đá đã trở thành đối tượng nghệ thuật, thành nhân vật trữ tình:

Em ngồi hóa đá thành thơ Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu Em ngồi hóa đá thành chiều Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa Em ngồi hóa đá thành mưa Trả anh cái phút anh đưa qua cầu Xa nào anh có hay đâu Đá từ lúc ấy bây giờ hóa em.

Cái hay của bài thơ là từ “hóa đá” giờ thành “hóa em”. Đá đã hóa thành chiều, thành mưa để trả tháng ngày chờ đợi, trả cái nụ hôn liều, trả cái phút đưa nhau qua cầu. Cũng viết về tình yêu, Thu Bồn trong bài thơ Tạm biệt Huế đã viết:

Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng Anh trở về hóa đá phía bên kia.

Bài thơ viết về Huế (1980) của Thu Bồn đã nói rất hay về nón Huế, áo dài Huế, đền đài Huế, sông và cầu xứ Huế, một nơi mà: “một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu”. Thực và mơ đan cài vào nhau, dùng dằng như sự lững lờ của sông Hương. Cuối cùng, để giữ Huế, nhà thơ đã tự nguyện “hóa đá phía bên kia”.

Trần Đăng Khoa có bài thơ Trước đá Mỵ Châu được nhiều người đọc yêu thích. Bài thơ viết tại Cổ Loa, ngày 12-3-1974, lúc nhà thơ 16 tuổi. Trước khi vào bài thơ, Trần Đăng Khoa có lời dẫn giải: “Ở bãi biển Thanh Hóa nổi lên một phiến đá hình cô gái cụt đầu. Nhân dân cho đó là nàng Mỵ Châu bị cha chém chết, hóa đá, nên đã dùng võng đào đưa “nàng” về Đền Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội”. Bài thơ mở đầu:

Người dân nào xưa đưa em về đây Cho em gặp bố Người bố mất nỏ thần, giận em, ruồng bỏ Nhưng nhân dân mình không nỡ bỏ em… Bao đời nay, nhân dân rất độ lượng với Mỵ Châu, hiểu rõ sự trong trắng và tha thứ cho lỗi lầm của nàng:

Nhớ vận nước có một thời chìm nổi Bắt đầu từ một tình yêu

Em hóa đá ở trong truyền thuyết Cho bao cô gái sau em Không còn phải hóa đá trong đời.

Chế Lan Viên có một tâp thơ, mang tên Hoa trên đá (NXB Văn học, HN, 1984). Mở đầu tập thơ, tác giả lý giải về việc đặt tên bằng một bài Đề từ, dài đến 10 khổ. Bài thơ bắt đầu:

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)

Điện thoại: 1900636019 Email: [email protected]

Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.

VOH - Thơ về Bắc Ninh là nơi “chuyên chở” những tình cảm của các thi sĩ dành cho vùng đất địa linh nhân kiệt với nền văn hiến lâu đời.

Bắc Ninh thuộc vùng đồng bằng sông Hồng. Nơi đây có làn điệu Quan họ trữ tình đi vào lòng người và các làng nghề truyền thống lâu đời. Ngoài ra, vùng đất này còn sở hữu nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, mang đậm nét văn hóa Phật giáo với hàng trăm ngôi chùa, đền lớn nhỏ. Hãy cùng khám phá vẻ đẹp Kinh Bắc qua những bài thơ về Bắc Ninh mà VOH chia sẻ trong bài viết này nhé!

Thơ về Bắc Ninh hay và ý nghĩa nhất

Bắc Ninh là một trong những tọa độ được các tín đồ mê “xê dịch” săn đón. Bởi nơi đây có vô vàn cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp cùng nhiều công trình di tích cổ xưa độc đáo. Cùng ghé thăm và chiêm ngưỡng văn hóa lịch sử vùng đất Quan họ qua các bài thơ hay về Bắc Ninh sau.

Về Kinh Bắc (Hồ Thanh)

Ta có ngờ đâu sẽ có ngày

Trở về Kinh Bắc một chiều say

Say người, say rượu, say Quan họ

Say cả con tim với đất này.

Ta đã về đây Kinh Bắc ơi!

Một chiều đông sương gió tơi bời

Biên thùy vó ngựa quân Nam réo

Giặc Tống kinh hoàng thây xác phơi.

Ta đã về đây với nước non

Đông đô xưa mấy thuở vàng son

Dấu tích cha ông oai hùng quá!

Lối cũ rêu phong vẫn chưa mòn?

Quan họ ai ca giữa trời chiều

Cho lòng lữ khách bớt cô liêu

Áo the chen nón quai thao ấy

Đọng lại trong ta biết mấy điều.

Ta về Kinh Bắc nhớ Hoàng Cầm

“Bên kia sông Đuống” người còn không?

Đất trời có lạnh ta đâu lạnh

Ngâm lại thơ xưa ấm cả lòng.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Wikipedia

Bắc Ninh - quê cha đất tổ (Bách Tùng Vũ)

Ai về Kinh Bắc quê tôi

Xin mời ghé lại hát đôi mời trầu

Lơ thơ nước chảy sông Cầu

Bạn về bên ấy, ta sầu ngân nga.

Hát lời Quan họ… í… a…

Người ơi! Người ở cùng ta… đừng về!

Luy Lâu xưa lấy tên đề

Ông, cha mình đến tựu tề nơi đây.

Nghìn năm trước đã dựng xây

Làm nên Kinh Bắc đắm say bao đời

Nên thơ cảnh sắc tuyệt vời

Cái nôi văn hóa từ thời lập nên.

Bắc Ninh thành phố gọi tên

Ngày nay đổi mới đi lên đẹp giàu

Điện đèn rực sáng muôn màu

Phố phường đông đúc, nhà lầu cao sang.

Công trình mở rộng thênh thang

Him Lam, nhà hát, bảo tàng, công viên…

Ai lên chùa Dạm chiều nghiêng

Thắp hương nơi chốn linh thiêng một lần.

Đi qua thành cổ cũng gần

Dừng chân ngắm cảnh, bần thần lòng ta

Về làng Cổ Mễ không xa

Đầu xuân đi hội Đền Bà Chúa Kho.

Hàm Long chùa rộng, cây to

Nhốt vong trên đó, để cho tu hành

Hồ Đôi nhẹ sóng trong lành

Tượng đài Thái Tổ giữa thành Bắc Ninh.

Nhà thờ buổi tối lung linh

Phố đêm nhộn nhịp, cảnh xinh vô cùng

Vua Bà nổi tiếng một vùng

Thủy Tổ Quan họ, ai từng ghé qua.

Hồng Ân linh tự quê ta

Đầu xuân mùng bảy, hội là Đống Cao

Cảnh chùa Khúc Toại thanh tao

Sớm mai làng Chọi tiếng rao bán hàng.

Thuận Thành ta ngược tuyến đàng

Chùa Dâu, Bút Tháp sẵn sàng tham quan

Luy Lâu thành cổ thênh thang

Qua đền Sĩ Nhiếp, lại sang làng Mèn.

Ngày rằm Linh Ứng rực đèn

Kinh Dương Vương hội, trống, kèn, cờ, loa

Phúc Nghiêm chùa cổ, ai qua?

Về thăm làng gốm, lại ra chùa Dàn.

Đông Hồ tranh đẹp tặng nàng

Ai xem rối nước qua làng Đồng Ngư

Trống quân Bùi Xá… hời, ư…

Thanh Khương nghệ thuật ca trù… hư… a…

Từ Sơn thị xã không xa

Về thăm Đình Bảng, rồi qua Đông Ngàn

Phù Khê, Đồng Kỵ, Tương Giang

Thăm khu công nghiệp, lại sang làng nghề.

Đền Đô, chùa Dận tìm về

Bao khu biệt thự liền kề xa hoa

Gia Bình đất tổ, quê cha

Bờ Nam sông Đuống chảy qua hiền hòa.

Đại Lai về lại quê nhà

Thắp hương thăm mộ ông bà tổ tiên

Về đây thăm Lệ Chi Viên

Thương hồn Nguyễn Trãi oan khiên trung thần.

Qua làng Đại Bái cũng gần

Đúc đồng nghề giỏi, ai cần đặt ngay

Xuân Lai, làng Ngụ hôm nay

Yên Việt, Môn Quảng đổi thay đã nhiều.

Bình Than lên ngắm buổi chiều

Hoàng hôn bóng nước yêu kiều long lanh

Tiên Du phong cảnh bình thanh

Đầu xuân mời đến quê anh hỡi nàng.

Áo the, guốc mộc trên đàng

Liền anh liền chị qua làng hội Lim

Lên chùa Phật Tích trang nghiêm

Về qua thị trấn trái tim bồi hồi.

Lương Tài ai đã đến rồi

Ngày xuân cây cối đâm chồi nở hoa

Thái Bình sông chảy ngang qua

Ai về trấn Thứa, ai ra Phú Hòa.

Đình làng Quảng Bố đây mà

Nhà thờ họ Vũ, ấy là làng Sen

Qua miền Quế Võ vùng ven

Sông Cầu nối bến ta men thuyền về.

Nga Hoàng, Phù Lãng… làng nghề

Hàm Long, chùa Dạm tên đề chữ Nho

Hội Chen mùng sáu rất to

Cầu cho gió thuận, cầu cho mưa hòa.

Yên Phong tìm đến đền Xà

Khắc bia “Nam quốc Sơn Hà” còn đây

Làng Diềm xanh mát cỏ cây

Ai đào Giếng Ngọc, ai xây Đền Cùng?

Tam Giang sóng nước một vùng

Hội làng Vọng Nguyệt thùng thùng trống chiêng

Về đây mảnh đất linh thiêng

Đền chùa di tích nét riêng quê mình.

Cây đa, giếng nước, mái đình

Ngôi làng cổ kính giữ gìn từ xưa

Thu, đông lá đổ lưa thưa

Xuân, hè lễ hội, sớm trưa rộn ràng.

Món ăn có biết bao hàng

Càng ăn, du khách lại càng say mê

Đình Bảng có bánh phu thê

Thịt trâu đặc sản, chuột quê giả cầy.

Cỗ chay Đào Xá mâm đầy

Gà Hồ nức tiếng từ ngày xa xưa

Nem Bùi bạn đã thử chưa?

Làng Vân rượu nếp say sưa uống cùng.

Bánh tro Đình Tổ mời dùng

Lạ ngon cháo thái thơm lừng hành hoa

Món tương đặc sản làng ta

Muốn ăn bánh khúc, lại qua làng Diềm.

Bánh đa Kế nướng ăn liền

Bún tươi Khắc Niệm làng Tiền trắng phau

Tích Nghi cháo cá, mời nhau

Làng Chờ bánh tẻ mua mau làm quà.

Món cơm Quan họ mặn mà

Mời anh mời chị rượu, trà chung vui

Dù ta đi ngược về xuôi

Nhớ vùng Kinh Bắc đã nuôi lớn mình.

Dù đi muôn dặm hành trình

Nhớ về đất tổ, nghĩa tình quê ta

Ai về nhắn mẹ cùng cha

Bắc Ninh mãi mãi là nhà của con!

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Internet

Duyên Kinh Bắc (Xuân Phong)

Dập dìu liền chị liền anh

Bắc Ninh tình lắm, anh càng tình hơn

Có anh em biết dỗi hờn

Bên em anh mới tỏ tường chữ “yêu”.

Têm trầu cánh phượng nên duyên

Áo dài khăn đóng, mạn thuyền người ơi

Người ơi sáng nhớ chiều chờ

Hội Lim này nhé mình chờ hội Lim.

Bắc Ninh xuân đậm chữ tình

Xuân này càng đậm chúng mình nên duyên.

Bắc Ninh quê tôi (Hoàng Hiện)

Làng quê yên ả thanh bình

Bắc Ninh phong cảnh hữu tình nên thơ

Một căn nhà nhỏ đơn sơ

Mặt hồ gợn sóng, in bờ lau xanh.

Trái cây trĩu nặng trên cành

Cánh diều chao liệng, chòng chành gió đưa

Chim ca thánh thót bốn mùa

Lẫn trong tiếng trẻ nô đùa dưới trăng.

Đêm về say ngắm chị Hằng

Chiều đưa cánh võng tưởng rằng cõi tiên

Đồng thơm lúa chín ngoài hiên

Con đường nho nhỏ, hai viền hoa xinh.

Đất thiêng Kinh Bắc (Lê Việt Hùng)

Bắc Ninh Kinh Bắc bao đời

Dân ca Quan họ rạng ngời quê hương

Nghìn năm một thủa vấn vương

Bồng bềnh câu hát nhớ thương người về.

Dòng sông Như Nguyệt hiền hòa

Vang lừng chiến tích nở hoa anh hùng

Đền Đô lưu dấu Tiên Rồng

Thờ trong bát đế vốn dòng quân vương.

Chúa Kho đền cũng linh thiêng

Án oan có Lệ Chi Viên thấu buồn

Kề bên lăng tẩm Kinh Vương

Tổ tông con cháu Lạc Hồng ngày nay.

Chùa Dâu, chùa Dận em ơi

Hội Lim vang tiếng khắp nơi đổ về

Bắc Ninh văn hoá vùng quê

Đầu năm đến hẹn em về cùng anh.

Về với Bắc Ninh (Thiên Ân)

Theo em về với Bắc Ninh

Hội Đền Đô, diễn linh đình đâu đây?

Hội Lim, Đình Bảng… mê ai?

Em nghiêng dáng mỏng anh say, ngàn đời.

Thăm chùa Phật Tích em ơi!

Chùa Dâu còn đó nụ cười sáng thơ

Thương dòng sông Đuống ngày mơ

Ngôi chùa Bút Tháp bây gió thoáng nghe.

Đông Hồ, Phù Lãng... bóng che

Ai còn ngồi vẽ rụt rè đôi tay?

Làng nghề tre trúc Xuân Lai

Cái nôi muôn thuở xưa nay tỏ tường.

Phù Khê khắc gỗ thầm thương

Ai còn đục, đẽo… gió sương hình hài

Lợn, gà… no mắt thơ ngây

Chậu sành, ấm đất… thương thay tình người.

Nem Bùi Ninh Xá, nguồn vui

Làng Chờ bánh tẻ ngược xuôi trăm miền

Gà Hồ âm ấm trái tim

Thôn Đoài còn đó tay mềm, bánh đa.

Bắc Ninh Quan họ em ca

Nụ hôn giấu giếm thật thà bao dung.

Qua Bắc Ninh (Nguyễn Hữu)

Sương hờn phố thị lạnh Bắc Ninh

Vẳng câu Quan họ đậm chữ tình

Dừng chân lữ khách đường xa lưỡng

Níu kéo hồn thơ sưởi hồn mình.

Thoảng duyên chưa bén thôi thì thả

Tặng lại đất người vần thơ xinh

Nếu có… nếu mà… duyên mai nở

Xếp chân, dâng tửu, vần thơ trình.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Canva

Mời bạn về thăm Bắc Ninh (Namthi Phan)

Người ơi về với Bắc Ninh

Dân ca Quan họ đậm tình khách qua

Vui mừng khách đến chơi nhà

Hàn huyên, hội ngộ pha trà người xơi.

Têm trầu cánh phượng em mời

Ăn vào cho đỏ thắm môi chúng mình

Cây đa giếng nước sân đình

Con người giản dị Bắc Ninh quê nhà.

Tứ thân mớ bảy mớ ba

Quai thao nón thúng đậm đà nét duyên

Má đào môi thắm mắt huyền

Lúng la lúng liếng nét riêng quê mình.

Cho bao lữ khách say tình

Hội Lim trẩy hội có mình có ta

Yêu sao giọng hát mặn mà

Khách nghe say đắm lời ca chung tình.

Giao duyên ở giữa sân đình

Liền anh liền chị đượm tình dân ca

Ngượng ngùng, bẽn lẽn trao quà

Yếm đào e ấp để mà làm tin.

Hội sau người nhớ đến tìm

Tìm em ở chốn hội Lim anh à

Trầu cau nên nghĩa đôi ta

Như loan với phụng một nhà ấm êm.

Bánh phu thê (Nguyễn Hữu)

Bánh phu thê này

Cho anh ăn đây

Vợ chồng tình nghĩa dựng xây

Gia đình hạnh phúc đong đầy yêu thương.

Thơm ngon ngọt đường

Cẩn thận kẻo vương

Ruồi bâu kiến đỗ khó lường

Phai chăn nhạt gối tàn hương duyên mình.

Muốn ăn bánh tình

Mời qua Bắc Ninh

Xu xuê vài buộc gon xinh

Thương cô bán bánh văn minh: “Hề lồ”

“Tôi Việt” - Cô: “Ồ,

Cao to trai phố

Tưởng trai Hàn Quốc mới vô”

Cầm cặp bánh nóng: “Có bồ hay chưa?”

Bốn con mắt đưa

Cô hỏi xin thưa:

“Bánh ăn mấy chốn nào vừa

Ăn cùng cô nhé đầu mùa xuân vui…”

Nhớ đêm (Nguyễn Tất Đình Vân)

Nhớ đêm toàn thắng cờ bay

Lời em hẹn ước anh nay mang về

Mà em ở lại sơn khê

Tuổi xuân xanh mãi, không về miền quê!

Nhớ đêm trăng sáng bờ đê

Hương tình ngây ngất vai kề bên nhau

Nhớ đêm bay áo qua cầu

Nồng nàn trao nụ hôn đầu say mê.

Nhớ đêm thuyền lướt sông quê

Câu ca Quan họ theo về cùng anh

Nhớ đêm gió mát trăng thanh

Chẻ tre vót đũa... so thành một đôi.

Nhớ đêm trăng đã lặn rồi

Em về anh vẫn còn ngồi mộng mơ

Vẳng nghe sóng vỗ đôi bờ

Trái tim lỗi nhịp đợi chờ ngày vui.

Xem thêm: Ca dao, tục ngữ Bắc Giang, thơ về Bắc Giang đất và người 48 bài thơ về Ninh Bình, ca dao tục ngữ về vùng đất Cố đô cổ kính 55 bài thơ về Quảng Nam, ca dao, tục ngữ Quảng Nam hay, đặc sắc

Những câu thơ hay về Quan họ Bắc Ninh

Bắc Ninh là nơi khơi nguồn Dân ca Quan họ - Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại. Những câu thơ hay về Quan họ Bắc Ninh đã lột tả chân thật lối hát truyền thống không cần nhạc đệm nhưng vẫn đầy chất nhạc của dân tộc. Từ đó cho thấy, tình cảm mặn nồng mà người thi sĩ gửi gắm trong từng con chữ.

Về nơi Kinh Bắc (Nguyễn Tất Đình Vân)

Về nơi Kinh Bắc sông Cầu

Câu ca sóng vỗ, trăng thâu xuôi dòng

Tượng đài vua Lý Thái Tông

Đứng bên chiến tuyến giữa dòng dân ca.

Liền chị mặt phấn môi hoa

Liền anh trai tráng những là giai nhân

Sông Cầu sóng sánh mùa xuân

Qua cầu giải yếm đến gần bờ tim.

Mơ say ba sáu tiếng chim

Bổng trầm giọng cổ, giọng kim bổng trầm.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Báo Lao động

Quan họ Bắc Ninh (Nguyễn Hữu)

Mới nghe Quan họ Bắc Ninh

Sông Cầu giã bạn tới đình làng Lim

Ngọt ngào mà thổn thức tim

Nhớ thương người ở, vấn vương kẻ về.

Ới a… tới tận đam mê

Thơ bung lỗi vận… này a… còn gì

Ngọt ngào thì cứ hát đi

Mắt sao lúng liếng làm chi hỡi người.

Ngẩn ngơ một cõi hồn tôi

Tôi say quan họ mất rồi… tôi ơi.

Người ở đừng về (Bình Minh)

Một ngày về với hội Lim

Đi tìm câu hát luồn kim ngày nào

Sông cầu nước chảy lao xao

Tháng giêng hát hội anh vào chị ra.

Tặng anh câu hát dân ca

Trầu xanh vôi trắng làng ta xuân về

Còn đây một ánh trăng thề

Bao câu hát ghẹo tràn trề tiếng yêu.

Quai thao nón thúng mĩ miều

Anh hai chị cả những chiều hát vang

Hôm nay về với hội làng

Câu ca vẫn đấy rộn ràng lắm thay.

Xin người chớ có về ngay

Mà hãy ở lại nơi đây hát mừng

Giao duyên câu hát tương phùng

Mong người ở lại chớ đừng ra đi.

Làng Quan họ (Nguyễn Phan Hách)

Sông Cầu làm bao xanh

Ngang lưng làng Quan họ

Những cánh buồm nhớ thương

Câu ca đầu ngọn gió.

Mẹ giặt yếm bên sông

Đêm trăng thanh hát gọi

Con nước chảy lơ thơ

Con cò đi lặn lội.

Tháng Giêng mùa hát hội

Áo nâu ướp hương trầm

Nón thúng quai thao rủ

Buông dài nếp xống thâm.

Chen nhau sau khóm trúc

Trồng cơm vỗ bập bùng

Mắt như dao cau ấy

Nhìn bên Đoài bên Đông.

Cửa đình hồ bán nguyệt

Chị cả tựa mạn thuyền

Anh hai ngồi bẻ lái

Quan họ về trao duyên.

Anh dắt em qua cầu

Cởi áo đưa cho nhau

Nhớ về nhà đòi mẹ

Gió bay rồi còn đâu.

Làng Quan họ quê tôi

Những ngày bom Mỹ dội

Quán đổ dưới gốc đa

Chín nhịp cầu đứt nối.

Pháo lên núi Thiên Thai

Súng trường lên quán dốc

Loan Phượng vẫn ăn xoài

Vườn xoan đào vẫn mọc.

Em tiễn anh lên đường

Đứng bên bờ em hát

Muốn gửi đi theo anh

Cả dòng sông trong mát.

Mẹ mang nước lên đồi

Yêu các con mẹ hát

Bao nhiêu máy bay rơi

Sau mái đầu tóc bạc.

Thuyền thúng thuyền thúng ơi

Có ghé về tỉnh Bắc

Nghe tiếng hát quê tôi

Trên tầm bom đạn giặc.

Duyên Quan họ (Phạm Thượng Hiền)

Hẹn em về với Hội Lim

Nghe câu Quan họ ta tìm thấy nhau

Yếm sồi, áo tứ thân nâu

Chiếc khăn mỏ quạ trên đầu nghiêng chao.

Em nghiêng vành nón quai thao

Tôi nghiêng theo dạ nôn nao bồi hồi

Trầu têm cánh phượng người ơi

Chưa ăn đã thấy say người quệt vôi.

Qua cầu áo có đánh rơi

Ngập ngừng ánh mắt em rơi mạn thuyền

Đôi ta như thể đào nguyên

Tương phùng tương ngộ, còn duyên, vẹn tình.

Trúc xinh trúc đứng một mình

Em xinh sáng cả sân đình hội Lim

Bõ công lặn lội đi tìm

Xin thầy mẹ để chúng mình thành đôi.

Hát câu “giã bạn" người ơi

Đành cầm lòng vậy… hẹn người hội sau.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Báo điện tử Tổ Quốc

Tình yêu miền Quan họ (Trần Văn Nghệ)

Qua miền Quan họ người ơi

Một lần đến hẹn nhớ lời giao duyên

Đến đây tìm gặp bạn hiền

Chung câu hát đối mạn thuyền đẩy đưa.

Yêu sao yêu mấy cho vừa

Miền quê Quan họ ai chưa từng về?

Đến rồi sẽ thấy đê mê

Quai thao nghiêng nón đêm về nhớ nhung.

Mong rằng sẽ được hát cùng

Lúng la lúng liếng mình chung một bè

Để rồi tình thắm duyên quê

Ninh Kiều trên bến hẹn thề chung đôi.

Mắt nhìn trong mắt kề môi

La đà khóm trúc mình ngồi bên nhau

Ước rằng đến hẹn mùa sau

Têm trầu cánh phượng thắm màu yêu thương.

Cây đa, quán dốc chung đường

Cùng nghe câu hát mười thương vọng về

Hai ta đẹp nghĩa phu thê

Mớ ba, mớ bảy dãi dề lòng nhau.

Nên đôi duyên thắm trầu cau

Nghe câu Quan họ người mau hãy về.

Về miền Quan họ (Lãng Du Khách)

Về Kinh Bắc tìm câu Quan họ

Người qua cầu gửi gió áo bay

Long lanh ánh mắt nheo mày

Liền anh liền chị mê say đối lời.

Chén rượu ngọt chủ mời khách tới

Tiễn người về hẹn đợi mùa sau

Hội Lim lại gặp mời trầu

Cho duyên thêm thắm cho cau thêm nồng.

Thuyền Rồng lượn trên sông lời đối

Nón quai thao nghiêng đội buông lời

Người về có nhớ người ơi

Câu ca Quan họ suốt đời trao duyên.

Đầu khăn xếp lạc miền Quan họ

Xin hỏi người còn có nhớ không

Câu ca duyên thắm tình nồng

Người ơi ở lại bến sông đừng về.

Hẹn gặp lại miền quê duyên thắm

Đọng ân tình sâu thẳm tim tôi

Ra về xao xuyến bồi hồi

Hẹn mùa sau lại về nôi mời trầu!

Còn duyên (Quốc Phương)

Tứ thân nón thúng quai thao

Cùng khăn mỏ quạ yếm đào làm duyên

Long lanh đôi mắt nhung huyền

Này đây má thắm dịu hiền đáng yêu.

Môi hường chúm chím, mĩ miều

Tay em e ấp nắng chiều còn ghen

Xinh rồi làm dáng bên sen

Ai mà không muốn làm quen với nàng.

Giọng ca nền nảy rền vang

Lúng la lúng liếng tình tang hội hừ

Tuy rằng em tuổi đầu “tư” (40)

Duyên còn thắm mãi vẫn như xuân về.

Chùm thơ về con gái Bắc Ninh

Con gái xứ Kinh Bắc vừa thông minh, tài năng, mang trong mình các phẩm chất quý báu. Câu thơ hay về người con gái Bắc Ninh dưới đây ca ngợi vẻ đẹp dịu dàng, tinh khôi và duyên dáng của phụ nữ Việt. Đồng thời, đề cao những giá trị to lớn mà họ đem lại cho thế giới xung quanh.

Em là con gái Bắc Ninh (Lê Việt Hùng)

Em là con gái Bắc Ninh

Mảnh mai thanh thoát đoan trinh ưa nhìn

Đảm đang duyên dáng cười hiền

Dung nhan sắc nước ngả nghiêng một vùng.

Mắt huyền e ấp thẹn thùng

Bao chàng say đắm phập phồng con tim

Ngày xuân em trẩy hội Lim

Thầy mẹ em bảo khéo tìm lang quân.

Em rằng con vẫn còn xuân

Học hành thỏa thích chửa cần se duyên

Ví chăng mang phận chim quyên

Tung tăng bay nhảy khắp miền hát ca.

Tứ thân mớ bảy mớ ba

Gieo câu Quan họ như là ru êm

Khéo tay bện miếng trầu têm

Đan hình cánh phượng để mềm mắt nai.

Sông cầu nước chảy lơ thơ

Đôi bờ trong đục anh thời ở đâu

Thương em hãy nhớ qua cầu

Sang vùng Kinh Bắc hát câu tương phùng.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Internet

Gửi người Quan họ (Phu Nhi)

Nhớ không em buổi ban đầu

Nồng nàn tạc dạ tình sâu khắc lời

Nhớ nhung nhung nhớ luân hồi

Ai trao tôi nửa nụ cười đã say.

Người đi sầu đọng tim này

Ước mong làm gió mây bay khắp trời

Theo em vạn nẻo không rời

Nâng câu Quan họ ngọt lời bay xa.

Biển tình sóng dậy thu ba

Tứ thân vương vấn lụa là trao nhau

Lặng thầm trăng nấp nơi đâu

Để cho bến mộng chênh chao hỡi tình.

Nơi đây ta dõi bóng mình

Người đi vương nụ cười xinh chốn này

Em ơi đừng để áo bay

Mà trầu bớt thắm tình say bớt nồng.

Quan họ (Trần Kim Anh)

Gái Bắc Ninh với câu Quan họ

Rất chung tình nón ngỏ trao duyên

Gió đưa tiếng hát thuyền quyên

Dịu dàng lúng liếng chiều siêng hoa hờn.

Ngày trẩy hội em buông câu hát

Hỡi người ơi... bát ngát xa đưa

Lặng nghe mê mải say sưa

Mớ ba mớ bảy anh chưa muốn về.

Trên quán dốc chân đê anh đợi

Ngày mộng xanh vời vợi anh trông

Hội làng hôm ấy thắm nồng

Trao nghiêng cánh én triền sông quê mình.

Tranh Đông Hồ tươi xinh nét vẽ

Nón quai thao đẹp đẽ về đâu

Yếm đào êm thắm nương dâu

Lở bồi bờ cát sông Cầu lơ thơ.

Bắc Ninh đẹp anh mơ anh nhớ

Gái Bắc Ninh rạng rỡ tươi xinh

Sắc xuân và rất chung tình

Ai về thắm thiết dáng hình thẳm sâu.

Anh nhớ nhé nương dâu bãi mía

Đê sông Hồng nắng tía chiều sương

Trầu têm cánh phượng thắm hường

Tiếng oanh thỏ thẻ thân thương anh về.

Mời bạn về thăm Kinh Bắc (Lê Việt Hùng)

Mình về Kinh Bắc cùng ta

Đầu đình Quan họ ngân nga đón chào

Chị hai lúng liếng má đào

Tứ thân mớ bảy ngọt ngào giao duyên.

Sông Cầu một dải nhung huyền

Hai bờ tấp nập tàu thuyền xôn xao

Mẹ thầy quẩy bóng lên cao

Mồ hôi chảy xuống thấm vào xanh tre.

Ai ơi lắng lại mà nghe

Câu ca Kinh Bắc vọng về tình quê

Trên cành chim hót say mê

Dưới đầm sen nở vỗ về bầy ong.

Trông kìa lúa đã lên đồng

Nõn thì con gái khoe vòng eo thon

Mấy cô thôn nữ tươi giòn

Hái dâu ở phía cuối làng xa xa.

Đông Hồ giấy điệp tô hoa

Vẽ hồn dân tộc quện hòa câu thơ

Sang thăm Văn Miếu Đền Đô

Nơi gìn công đức, nơi thờ minh quân.

Về thăm chùa Tổ một lần

Khởi nguồn Phật giáo chúng mình hiểu thêm

Ghé lên Bút Tháp chùa Dâu

Tượng Phật nghìn mắt niệm câu Di Đà.

Hội Lim rộn rã nhớ về

Đầu xuân đền Chúa tứ bề cầu an

Quê mình Kinh Bắc khang trang

Nghìn năm một thuở đất vàng vinh danh.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Internet

Bắc Ninh quê tôi (Trần Thị Thủy)

Em là con gái Bắc Ninh

Có câu Quan họ trữ tình thiết tha

Với bao bài hát dân ca

Người ơi người ở đường xa… đừng về!

Quê em một dải đường đê

Sông Cầu xanh thắm ai về cũng vui

Khi xa lòng thấy ngậm ngùi

Để rồi lưu luyến lên ngôi duyên tình!

Quê em một vẻ yên bình

Cây đa bến nước họa hình như tranh

Thuyền Rồng lướt sóng liền anh

Sánh cùng liền chị chòng chành hát ca.

Quê em rượu uống đậm đà

Làng Vân nổi tiếng từ xa đến gần

Xu xê bánh cốm tình thân

Thơm thơm ngọt ngọt mến dần thành thương!

Quê em những buổi chiều buông

Trên sông lấp lánh hoàng hôn tím dần

Những ngày hội áo tứ thân

Liền anh liền chị trao duyên mặn mà!

Gái Bắc Ninh rất thật thà

Ai người duyên thắm mặn mà tới đây

Trầu têm cánh phượng tỏ bày

Quan viên hai họ chọn ngày trăm năm.

Bạn bè thân hữu tới thăm

Mời trà rót nước ngắm trăng thân tình

Nghe câu Quan họ quê mình

Người ơi người ở nặng tình lắm nghe!

Người đi rồi nhớ quay về

Nơi quê em đợi em chờ em thương

Còn tình còn mãi vấn vương

Còn duyên còn nợ còn đường anh qua!

Mùa xuân nghe giọng Bắc (Bùi Chí Vinh)

Con mắt cái miệng biết cười

Cho nên giọng nói, trời ơi, dịu dàng

Phải rằng tình Bắc duyên Nam

Mà nghe có tiếng hò khoan trữ tình.

Phải rằng Quan họ Bắc Ninh

Mà nghe như thể rập rình hội Lim

Phải rằng con mắt lim dim

Mà nghe có tiếng ai tìm trống cơm.

Giọng em như quạt mo thơm

Còn anh giống hệt thằng Bờm ngẩn ngơ

Anh cầm chiếc quạt mà mơ

Run tay viết một bài thơ nhói lòng.

Tiếng em hay tiếng biển Đông

Mà nghe như sóng tơ đồng hòa âm

Tiếng em dù rất thì thầm

Mà nghe đủ bốn ngàn năm vỡ òa.

Tiếng em, tiếng mẹ cha ta

Nên quê hương mãi đậm đà cháu con

Mai này nước chảy đá mòn

Riêng em giọng nói vẫn còn xuân xanh.

Xem thêm: 68 bài thơ về con gái hay và ý nghĩa nhất 46 bài thơ hay về phụ nữ xưa và nay, thơ về vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam 60 câu ca dao tục ngữ thành ngữ về phụ nữ - lời gửi gắm từ cha ông xưa

Tổng hợp câu ca dao tục ngữ về Bắc Ninh

Bắc Ninh không chỉ nổi tiếng bởi danh lam thắng cảnh thơ mộng, điệu Quan họ ngọt ngào mà còn ở những câu ca dao, tục ngữ lưu giữ nét đẹp văn hóa truyền thống của dân tộc ta. Hãy cùng thưởng thức một số ca dao, tục ngữ về Bắc Ninh để cảm nhận rõ điều đó nhé!

1. Bừa Rào, Dao Vát, Trống Lát, mõ Vân.

2. Bền chạc Dốt, tốt chạc Lời, mua chơi chạc Cháy.

3. Bao giờ chùa đổ giếng trong

Cha con họ Vũ bế bồng nhau đi.

4. Bao giờ rằng Báng hết cây

Tào Khê hết nước đất này hết quan.

5. Bao giờ rừng Báng hết cây

Phù Lưu hết chợ, đất này hết quan.

6. Mồng bốn làng Cả kéo dây

Làng Trung động thổ kéo cây rào đồng.

7. Chân Lạc cờ bạc quanh năm

Lạc Trung chỉ có dâu tằm mà thôi.

8. Ai về Nội Duệ, Cầu Lim

Nghe câu quan họ, đi tìm người thương.

9. Em là con gái Tương Tề

Đồng Uốn thì thấp, đồng Lề thì cao

Gánh ba, gánh lúa đồng Chao

Giã bốn cối gạo, xuống ao tắm xòm.

10. Ai về phố Hội sông Cầu

Để thương, để nhớ, để sầu cho ai?

Để sầu cho khách vãng lai

Để thương, để nhớ cho ai, để sầu?

11. Anh có về Kinh Bắc quê em

Mà nghe quan họ, mà xem làng nghề

Quê em có lịch có lề

Có sông tắm mát có nghề cửi canh.

12. Ăn cơm mỗi bữa ba gà

Có về Kẻ Á với ta thì về

Kẻ Á thanh cảnh nhiều bề

Có ao tắm mát, lắm nghề thảnh thơi

Tháng tám thì được xem bơi

Tháng Giêng xem hội mình ơi hỡi mình.

Anh dắt em qua cầu là dòng thơ gì năm 2024
Ảnh: Vietnamnet

13. An Lãng bánh đúc, bánh đa,

Ngân Cầu bánh bỏng, Hương La bánh bèo.

14. Nước sông đổ lẫn nước ngòi,

Con gái làng Ảm cầm roi dạy chồng.

15. Nghĩa Lập bánh đúc cháo kê

Tấn Bào nung ngói, Phù Khê chạm rồng

Kim Bảng nấu rượu ngon nồng

Đồng Kỵ giết lợn ăn lòng sớm mai

Mai Động buôn bán phát tài

Đồng Hương làm ruộng kém ai trên đời

Mẹ Chiền làm cối đan thời

Me Mấc dệt vải bán ngoài chợ phiên.

16. Làng Mèn làm quạt khéo thay

Xuân Lê lưới vét, Doãn này đi câu

Thanh Bình trồng bí trồng bầu

Đa Tiện kiện cáo bán mầu mà ăn.

17. Sông Cầu nước chảy lơ thơ

Đôi ta thương nhớ bao giờ cho nguôi.

18. Dù ai đi đâu về đâu

Hễ trông thấy tháp chùa Dâu thì về

Dù ai buôn bán trăm nghề

Nhớ ngày mồng tám thì về hội Dâu.

19. Dù ai buôn bán trăm nghề

Tháng tư, mồng tám thì về chùa Dâu

Dù ai buôn đâu, bán đâu

Nhớ ngày mồng tám, hội Dâu thì về.

20. Đông Xuyên có bãi sân chầu

Có chùa Sùng Khánh, có lầu Bạch Vân.

21. Gặp nhau canh hát giao duyên

Bắc Giang trọng nghĩa, Bắc Ninh trọng tình.

22. Trong sáu tỉnh người đà chưa tỏ

Ngoài năm thành chỉ có Bắc Ninh

Yêu nhau trở lại xuân đình

Nghề chơi Quan họ có tinh mới tường.

23. Trên trời có đám mây xanh,

Ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng,

Ước gì anh lấy được nàng,

Để anh mua gạch Bát Tràng về xây

Xây dọc rồi lại xây ngang,

Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân.

24. Mến yêu Lạc Thổ thì về,

Làng em làm mã có nghề chăn nuôi

Đất vui, nhiều lợi thảnh thơi,

Gà chăn chim thả chờ thời mỗi niên

Anh mà giật giải liên miên,

Gà chim giống tốt chẳng tiên nào tầy.

Các bài thơ, câu ca dao tục ngữ về Bắc Ninh sẽ đem lại cho bạn những trải nghiệm thú vị về một vùng đất cổ xưa. Hãy một lần ghé đến nơi đây để hiểu thêm bản sắc dân tộc Việt Nam nhé!