Bài văn tả thầy giáo dạy toán của em năm 2024

Khi những cơn gió heo may bất chợt kéo về, tiết trời bỗng chốc lạnh hơn và những chiếc lá trên cành bắt đầu rụng, thì ấy cũng chính là lúc tháng 11 đang về. Tháng 11 về mang cho con người ta bao nhiêu cảm xúc, nhất là với những cô cậu học trò như chúng tôi. Một tháng đầy ý nghĩa cho sự tri ân, lòng biết ơn vô vàn gửi đến người Thầy, người Cô mà chúng tôi kính trọng, yêu thương.

“Thầy, Cô” _ Hai tiếng nghe sao mà thân thương quá. Người đã dành trọn cuộc đời mình lèo lái những con thuyền chở đầy tri thức và ước mơ. Đưa lũ học trò chúng tôi đến được những miền đất mới, dìu dắt chúng tôi trên con đường chông gai mà chúng tôi đã chọn. Từng bước, từng bước cho chúng tôi đạt đến thành công. Con đường ấy tưởng chừng trải đầy hoa hồng nhưng lại thật khó khăn và gian khổ. Cũng có lúc thuyền chông chênh chực ngã trước sóng gió, bão táp nhưng với bàn tay đầy khéo léo, lòng nhiệt huyết và ý chí quyết tâm của người thầy, con thuyền ấy lại vượt lên tất cả hiên ngang căng buồm tiền về phía trước.

Sáng sớm se se lạnh. Bầu trời trong xanh, lá vàng xào xạc rơi trong gió… không biết thu đã sang tự bao giờ. Lại một mùa thu nữa lại đến, cái khí trời ảm đạm, se lạnh vừa đẹp vừa đượm buồn lại làm tôi nhớ đến những buổi học đầu tiên khi tôi vừa bước vào ngưỡng cửa Trung học Phổ thông. Làm sao tôi có thể quên được cái buổi đầu tiên hôm ấy tôi gặp thầy. Người đã thay đổi phần lớn cuộc đời tôi, đặt cho tôi một niềm tin trên con đường mình đã chọn. Không ai khác, chính là: “Người thầy dạy Toán của tôi”

Người Thầy ấy_ Một người thầy quá đỗi tuyệt vời.

Tôi đã từng là một đứa yếu đuối, mất phương hướng và luôn chui vào vỏ bọc giả tạo của bản thân mình. Những nổi buồn hay thất bại dường như luôn dễ làm tôi gục ngã, những niềm vui nho nhỏ chẳng đủ để vực lại cho tôi vui vẻ mỗi ngày. Những tháng ngày dài vằn vặt trôi qua, nụ cười vẫn gắng gượng trên môi nhưng ánh mắt cứ đượm buồn…Che giấu đi. Chưa kể đến tôi còn là một cô bé thụ động rất nhiều trong việc học, nhất là môn Toán lớp 10. Dường như, Toán 10 là một môn đầy ám ảnh với tôi. Toán là một cái kho tàng chứa đầy kiến thức của nhân loại tích góp qua hàng ngàn, hàng vạn thế kỉ. Còn tôi, một con vẹt học qua những số những từ trong sách giáo khoa, điểm số của tôi thì đi xuống từng ngày. Nó làm tôi vô cùng lo lắng và chán nản, mỗi giờ Toán là mỗi giờ đầy áp lực và nặng nề…

Rồi may mắn thay, vì một lí do nào đó mà nhà trường có sự thay đổi trong phân công giáo viên, nên Thầy được phân công vào dạy lớp tôi. Và mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi từ đó…

Hôm ấy, một ngày mưa lất phất vào những ngày đầu thu cùng với cái khí trời se lạnh, tôi nghĩ ai cũng sẽ như tôi, nằm cuộn tròn trong chăn và “nướng” thêm một tí nữa. Nhưng không, ai cũng đến lớp đúng giờ. Trừ tôi. Tôi bắt đầu vào buổi học nặng nề đến nỗi không dám ngước mặt lên nhìn thầy hay nhìn các bạn. Mọi người ai cũng làm bài tập như một cái máy được lập trình sẵn, riêng tôi chỉ biết cúi mặt buồn bã, tôi nghĩ chắc thầy biết, chắc thầy sẽ thở dài…Những buỗi học đầu tiên khó khăn và nhức đầu làm sao, tôi học tệ, sự mặc cảm và buồn bã khiến tôi cực kì chán ghét bản thân tôi. Vậy mà thầy còn trêu tôi, tính thầy hay đùa nhưng thực sự lúc ấy nó làm tôi càng thêm khó chịu. Cũng vào chính ngày hôm ấy thầy dạy một bài học chứa đầy kiến thức mới. Vốn dĩ, kiến thức môn Toán trong đầu tôi vào những năm trước cũng khá nhiều, nhưng do một phút lơ đãng vào đầu năm học vì tôi nghĩ rằng đầu năm kiến thức sẽ dễ dàng với lại tôi cũng khá Toán nên không cò gì phải lo cả. Nhưng không, tôi đã sai, sai lầm với suy nghĩ của chính mình. Tôi đã để một thời gian mất hoàn toàn căn bản Toán. Nên dĩ nhiên hôm ấy trong lớp tôi là người không làm được bài thầy cho dù chỉ là một phần rất nhỏ. Chắc hẳn ai đã từng là học sinh sẽ hiểu được cảm giác mà khi thầy gọi lên bảng lại làm không được chỉ biết cầm viên phấn trắng trên tay rồi vò đầu bức tóc bất lực. Cảm giác ấy, cái cảm giác bao nhiêu đôi mắt đang hướng về phía tôi, cả thế giới như to hơn còn bản thân tôi dường như bé lại, thu lại một cách biệt lập, mặc cảm và bối rối. Tôi về chổ, cúi gầm mặt xuống bàn và nghĩ rằng: “ Thầy sẽ quát mình..sẽ chẳng ai kiên nhẫn để dạy một đứa học tệ như mình được..” Nhưng không, thầy chỉ lặng lẽ nhìn tôi thở dài rồi ân cần giảng lại…Thầy vừa giảng, vừa nói nhiều điều lắm, nhưng câu mà tôi nhớ mãi đến tận bây giờ có lẽ là “ Các em học không phải vì ai cả, mà chính là học vì kiến thức, vì tương lai sau này của các em. Học Toán không phải một ngày, một bữa mà giỏi được, chỉ cần các em cố gắng, tập trung và làm bài tập thật nhiều. Tôi chắc chắn với các em, Toán không phải là một chuyện khó như các em nghĩ. Nhất định các em phải tin vào những điều mình làm. Núi thì cao nhưng ta không thể nói là không thể leo lên được”. Câu nói của thầy như từng mũi kim châm vào tim tôi, bao hàm cả việc cho tôi bao nhiêu là hi vọng. Ánh mắt thầy có chút buồn, có chút thất vọng nhưng chứa chan niềm yêu thương. Không hiểu sao vừa về đến nhà tôi lại òa khóc. Tôi thấy mình thật tệ, thật sai lầm khi lúc đầu “ Tôi đã ghét thầy và cả những đứa bạn của tôi..”. TÔI THẬT SỰ QUÁ ÍCH KỈ.

Từ ngày hôm đó, tôi như có thêm một nguồn động lực lớn để mình cố gắng hơn. Nó giống như một điều gì đó mà tôi có thể làm cho Thầy vì tôi đã mang ơn Thầy quá nhiều. Tội học dần dần tiến bộ và nhiểu niểm vui đến từ đó mà trước giờ tôi chưa hề được đón nhận từ bất kì giáo viên nào mặc dù tôi rất yêu quý các thầy cô. Thầy tôi, dù là người khá nghiêm nghị, nóng tính nhưng thầy luôn có một trái tim đầy tình thương. Thầy hay nói “ Học Toán là phải có cái đầu, học máy móc thì làm ăn được gì?” Dường như đó cũng chính là câu Slogan mà mỗi khi nhắc đến thầy Phạm Hữu Thạnh thì đứa nào lớp tôi cũng nhớ rõ như tờ. Không những vậy, Thầy còn rất vui tính và quan tâm học sinh của mình. Thầy hay kể cho chúng tôi nghe những mẫu chuyện hay, những câu chuyện của thầy lúc còn đi học,… Thầy là một người giản dị, tiết kiệm vô cùng.Thầy nói với chúng tôi về những em bé nghèo không có tiền đi học, phải học tại các lớp học tình thương; hay những cụ già neo đơn không người chăm sóc,…Thầy bảo chúng tôi phải biết suy nghĩ về tương lai, biết đâu hôm nay chúng tôi có tiền sử dụng nhưng ngày mai thì thế nào? Tiền của chúng tôi tiêu bây giờ cũng chính là công sức của ba mẹ làm ra mà có không có một thứ gì là của chúng tôi cả. Thầy bảo rằng lúc thầy còn là sinh viên phải tiết kiệm tiền để đi học, chi tiêu dè dặt lắm chứ không được sung sướng như chúng tôi bây giờ, có ba mẹ đưa rước đi học hay cho tiền nhiều để tiêu,….và vô vàn những thứ đáng quý khác mà thầy thường hay dạy dỗ chúng tôi qua những lời tâm tình nhẹ nhàng mà sâu sắc. Từ lúc học thầy, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần, không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa. Có lẽ người ta thường bị ảnh hưởng với những gì mà họ coi là quan trọng. Và tôi nghĩ, tôi cũng vậy. Đôi khi tôi nghĩ rằng phải chăng, thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách nào đó đặc biệt không? Thầy còn là cha, là anh, là người bạn luôn lắng nghe và đưa ra lời khuyên bổ ích mỗi khi chúng tôi cần. Thầy không chỉ dạy Toán mà thầy còn dạy tôi cách làm người và phấn đấu để ngày càng tốt đẹp hơn. Thầy từng bảo: “Trong cuộc sống có những lúc cần hướng về phía trước, suy nghĩ và chuyển động nhanh. Có những lúc cần tĩnh lặng, nhìn lại và điều chỉnh. Mọi thành công trong công việc và hạnh phúc trong cuộc sống đều bắt đầu từ nguồn sáng nội tâm.” Và sau này, khi bước trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo tôi như thầy đã từng, sẽ chẳng còn ai lo mỗi khi tôi thi cử, sẽ chẳng còn ai lo tôi bị stress khi nhồi nhét quá nhiều..Sẽ chẳng còn ai.. quá đủ rồi…

Khi lớn lên mỗi người đều phải đi xa, trên hành trình tự hoàn thiện bản thân mình đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy những chùm phượng vĩ rực lửa mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bâng, chòng chành mà sao da diết đến nao lòng. Thời gian trôi đi, phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời mưu sinh tấp nập ngược xuôi có ai dám bảo rằng mình đã không đôi ba lần dọn dẹp rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thể trách cũng không thở than vì đó chính là quy luật. Nhớ nhớ quên quên. Chợt khóc rồi chợt cười khi nhớ về kỉ niệm. Cũng như cố nhân xưa từng nói “ Cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là đủ rồi.”

Chủ đề